Chương 617
Người này nói gì thế, giống như được mình thích là chuyện nguy hiểm gì đó vậy! Đúng là thiếu đánh mà!
Cố Hựu Kỳ hoàn hồn lại, ngượng ngùng mỉm cười. Khóe mắt e dè liếc mắt nhìn Thẩm Chi Hủ, thấy đối phương đã khôi phục bình thường, toàn thân thả lỏng tựa lưng vào ghế ngồi như trút được gánh nặng.
Mà chuyện ngày hôm nay cũng đã nhắc nhở anh ta, sau này không nên tìm đường chết làm cho Thẩm Chi Hủ không thoải mái nữa, nếu không người khó chịu sẽ chỉ là mình thôi!
Cố Hựu Kỳ cảnh cáo bản thân trong lòng xong, thu hồi vẻ cười đùa cợt nhả trên mặt, giọng điệu trở nên nghiêm túc không ít: “Chi Hủ, tôi đã làm xong chuyện anh nói lần trước rồi. Hai ngày sau Trần Hiển Triều và Thư Nguyệt đều tổ chức một nhiệm vụ lớn, bên phía Vân Đào chắc chắn sẽ ngồi không yên mà tham gia vào lần hành động này.”
Thẩm Chi Hủ lạnh nhạt ừ một tiếng, tỏ vẻ mình biết rồi.
Kiều Nghệ nghe xong, trong lòng tò mò.
“Hành động lớn gì thế?”
Sao cô không biết về chuyện này?
Cô nhìn sang Người đẹp ốm yếu, lại nhìn về phía Cố Hựu Kỳ.
Tiếc là hai người đều không có ý định trả lời cô, chỉ trò chuyện một cách tự nhiên.
“Thượng Điển đã sửa đổi thiết bị ức chế dị năng kia, thậm chí còn cải tiến ra rất nhiều thứ, đến lúc đó có thể dùng cho đám người Vân Đào.”
Thượng Điển chính là người có kỹ năng thực hành rất giỏi mà Cố Hựu Kỳ nhắc đến lúc trước.
“Không tệ.”
“Phải rồi, ả đàn bà Hà Nguyệt Liên kia cũng là một kẻ xương cứng, tôi đã sử dụng tất cả những hình phạt có thể dùng rồi, cô ta cũng không nói gì.” Nói đến đây, đôi mắt Cố Hựu Kỳ dâng lên một tầng khói mù, nhưng lại nhanh chóng tiên tan: “Cứng miệng thì thế nào, cấp dưới kia của Trần Hiển Triều tên là Phong Hoa đã thức tỉnh dị năng đọc được ký ức của người khác. Cậu ta đã đọc ký ức của Hà Nguyệt Liên rồi, bây giờ sở nghiên cứu Tư Hoài này không còn là tổ chức bí mật ở chỗ chúng ta nữa.”
“Nghĩa là gì?”
Lời này đã khơi dậy sự hứng thú của Kiều Nghệ.
“Đại bản doanh của sở nghiên cứu Tư Hoài cũng không nằm trong năm căn cứ lớn nhất, mà là nằm trong một căn cứ quy mô nhỏ ở vùng Đông Bắc có tên là Thần Quyến.” Cố Hựu Kỳ dừng một lúc: “Chúng tôi biết được từ ký ức của Hà Nguyệt Liên, hầu hết người trong căn cứ Thần Quyến là thành viên của sở nghiên cứu, thực lực của mỗi một dị năng giả đều rất mạnh mẽ, muốn tiêu diệt bọn họ, sợ rằng phải mất chút công sức.”
“Căn cứ Thần Quyến...” Kiều Nghệ vừa nghe đã cảm thấy chán ghét: “Bọn họ có mặt mũi nào là gọi là Thần Quyến chứ?”
“Ai biết được?” Cố Hựu Kỳ cũng lộ ra vẻ mặt mỉa mai: “Có điều anh biết từ trong ký ức của cô ta, từ trước tận thế bọn chúng cũng đã tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người phi phám rồi, tận thế đến đã khiến thí nghiệm của những kẻ đó trở nên dễ dàng hơn.”
“Thật buồn nôn.” Khẩu vị của cô cũng biến mất: “Hà Nguyệt Liên còn có tác dụng không?”
“Làm sao vậy?” Cố Hựu Kỳ sửng sốt, sau đó trả lời: “Ký ức của cô ta đã bị Phong Hoa xem hết rồi, không còn tác dụng gì với bọn anh nữa.”
“Thế thì tốt.” Kiều Nghệ mỉm cười, chỉ là nụ cười không đạt đến đáy mắt.
Chẳng hiểu sao Cố Hựu Kỳ cảm thấy sau lưng lành lạnh, anh ta liếc mắt nhìn Thẩm Chi Hủ không mở miệng, dè dặt hỏi: “Tiểu Nghệ à, em muốn làm gì?”
Sao lại có dự cảm xấu nhỉ?
“... Tất nhiên là, lấy gậy ông đập lưng ông rồi!”
Cô nở một nụ cười vô cùng ngọt ngào, khuôn mặt vốn đã tinh xảo càng mỹ lệ hơn.
Thế nhưng Cố Hựu Kỳ không có lòng dạ nào để thưởng thức, thậm chí còn cảm thấy rợn tóc gáy.
Đây là Tiểu Nghệ ngây thơ của anh ta sao? Nhất định là bị “con nhím” Thẩm Chi Hủ làm hư rồi!
Cố Hựu Kỳ lén lén lút lút ném cho Thẩm Chi Hủ một ánh mắt lên án.
“Chuyện này anh hãy nói với Trần Tống, tôi nghĩ cậu ta chắc chắn sẽ rất vui lòng.”
Chỉ là...
Kiều Nghệ phiền não nhíu mày: “Không có động vật biến dị làm thí nghiệm cho cô ta nhỉ...”
Cô nhìn về phía Người đẹp ốm yếu với vẻ cầu cứu.