Chương 633
“Khụ…” Anh che miệng ho nhẹ một tiếng, thu lại ánh mắt nóng bỏng đến càn rỡ của mình: “Không có gì.”
“À đúng rồi, cho em cái này.”
“Anh tìm tôi có chuyện gì không?” Đột nhiên Kiều Nghệ không dám nhìn thẳng vào mắt Người đẹp ốm yếu, trong lòng cô hơi hỗn loạn, chính là bị ánh mắt của Người đẹp ốm yếu dọa sợ.
Thẩm Chi Hủ đưa tay ra trước, từ từ xòe năm ngón tay ra, một viên tinh hạch màu hồng xinh đẹp liền rơi vào tầm mắt của Kiều Nghệ.
“Cái này…”
“Ban đầu Ngao Ngao biến thành người chính là nhờ hấp thu tinh hạch màu hồng.”
“Tôi biết chứ.”
“Cho nên tôi tặng em tinh hạch này, nếu như Đại Bạch cũng biến thành người thì cứ để cho nó hấp thu đi.” Thẩm Chi Hủ dừng lại một chút, lại bổ sung thêm: “Nhưng mà khi hấp thu không cùng thuộc tính của tinh hạch vẫn có thể gặp nguy hiểm, em phải nói rõ ràng với Đại Bạch, nếu nó không đồng ý, không hấp thu cũng không sao.”
Hàng mi của Kiều Nghệ khẽ run, cô lấy viên tinh hạch màu hồng từ lòng bàn tay của Thẩm Chi Hủ, ngón tay không cẩn thận lướt qua lòng bàn tay anh, hơi ngứa ngáy, ngay cả trong lòng của anh cũng có chút ngứa ngáy.
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh nhé Người đẹp ốm yếu.”
“Giữa tôi và em không cần phải khách sáo.”
“… Ừm.”
Thẩm Chi Hủ không nói thêm gì nữa, anh cứ như thế mà nhìn Kiều Nghệ chằm chằm, tất nhiên cũng không hề bỏ lỡ chi tiết vành tai hơi đỏ của cô, đôi mắt anh như đang suy nghĩ gì đó mà híp lại.
“À thì, Người đẹp ốm yếu à, anh còn có chuyện gì khác không?”
Mặc dù không nhìn Người đẹp ốm yếu song Kiều Nghệ biết anh vẫn đang nhìn cô, cũng bởi vì có những lời trước kia của Sở Thiên, lần này ở trước mặt của Người đẹp ốm yếu, lúc nào cô cũng cảm thấy hơi không được tự nhiên.
“Không còn gì nữa.”
“Vậy anh trở về đi.”
“Được, ngủ ngon nhé Ngao Ngao.”
“Ngủ ngon.”
Kiều Nghệ đóng cửa rồi tựa lưng vào cánh cửa, cô dùng tay còn lại chạm vào trái tim mình, nơi đó hết như một con thỏ bị đá vậy, không thành thật mà nhảy lung tung.
Hình như hôm nay Người đẹp ốm yếu có vẻ không đúng lắm…
Nhớ đến ánh mắt nóng bỏng khiến người ta không thể nào chịu được, trái tim cô càng đập mạnh hơn.
“Rống?”
Hổ mẹ nhảy xuống giường, lắc lắc thân người chậm rãi đi đến chỗ nhóc con, nghi hoặc nhìn cô.
Nhìn thấy hổ mẹ, Kiều Nghệ bất đắc dĩ đè nén suy nghĩ hỗn loạn của mình: “Mama, chắn hẳn mẹ đã nghe thấy những gì Người đẹp ốm yếu vừa nói đúng không?”
Hổ mẹ gật đầu.
“Vậy mẹ nghĩ như thế nào, mẹ có muốn hấp thu tinh hạch không?”
Hổ mẹ im lặng một lúc, sau đó gật đầu rồi lại lắc lắc đầu.
“Hửm? Mama mẹ có ý gì thế?”
Hổ mẹ chỉ đành tìm cuốn sổ, dùng móng tay sắc nhọn của mình viết ra vài chữ.
[Mẹ đang cân nhắc.]
Kiều Nghệ đã yên tâm hơn một chút: “Cũng tốt, mama, mẹ cân nhắc cho kỹ đi, tinh hạch cứ để ở chỗ của con.”
[Được.]
Cộc…
Lộc cộc…
Kiều Nghệ bị tiếng “Lộc cộc” nhỏ đánh thức, cô vẫn chưa định thần lại được, cánh tay trắng nõn đã theo quán tính đưa đến, tựa như muốn ôm lấy một cái gì đó, thế nhưng vòng tay của cô lại ôm trọn một khoảng không, khiến cho đầu óc hỗn độn của cô xẹt qua một tia thanh tỉnh.
Kiều Nghệ vừa đấu tranh mở mắt ra, đã không nhìn thấy bóng dáng của hổ mẹ đâu cả.
Hửm? Mama đi đâu rồi?
Trong đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ, tiếng “Lộc cộc” đánh thức cô lúc nãy lại vang lên một lần nữa, lỗ tai cô khẽ động, phát hiện âm thanh được truyền đến từ phía sau. Cô quay người lại rồi nhìn chăm chú về hướng đó, đơn giản nhưng lại khiến hô hấp của cô chậm lại một nhịp.
Hổ mẹ đang nằm trên đất, cách nó nửa mét là cây non mini đang đứng thẳng thân mình mặt đối mặt với nó, mà viên tinh hạch màu hồng tối qua cô đã cất vào túi giờ đây lại nằm trên nền gỗ.
Hổ mẹ lười biếng giơ móng vuốt lên, đẩy viên tinh hạch màu hồng đến trước mặt cây non mini, cây non mini khẽ vẫy chiếc cành mềm mại của mình, viên tinh hạch màu hồng lần nữa trở về trước móng vuốt của hổ mẹ, hổ mẹ và cây con mini hiển nhiên xem viên tinh hạch màu hồng thành đồ chơi luôn rồi!