Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 638

Chương 638
Chỉ một ánh mắt, nhưng trái tim của anh lại giống như được ngâm trong suối nước nóng, vô cùng ấm áp.

Bàn tay nắm tay cô lặng lẽ siết chặt, đường cong trên môi cũng từ từ trở nên dịu dàng: “Đừng vì những người không đáng mà tức giận hại thân.”

Anh dừng lại một chút: “Cho dù bà ta phái bao nhiêu người tới, tôi đều sẽ khiến bọn chúng đi được mà không về được.”

Kiều Nghệ cũng không phải là người sống trong thời đại hòa bình, đơn thuần, nghe Người đẹp ốm yếu nói xong, cô liền gật đầu liên tục như gà mổ thóc.

Người nào không đụng đến tôi, tôi sẽ không chạm đến người đó, nếu như có người đụng đến tôi, tôi nhất định sẽ chạm đến người đó!

“Ngoan.” Đáy mắt Thẩm Chi Hủ ánh lên ý cười, anh giơ tay vuốt vuốt đầu Kiều Nghệ.

Tai của Kiều Nghệ càng nóng hơn, cô dùng tay còn lại sờ sờ tai mình, trong lúc lơ đãng cô bỗng liếc thấy hổ mẹ vừa đi, vừa ngước mắt nhìn mình, dường như đang tò mò vì sao cô lại sờ lỗ tai, nội tâm cô không kiềm được mà thét lên.

Aaaaa, bị mama nhìn thấy rồi!!!

Chắc mama không biết mấy chuyện này đâu nhỉ?

Nếu không, ở dưới mí mắt của mẹ “yêu đương” với Người đẹp ốm yếu trong nhà mình, xấu hổ không thể diễn tả được aaa!

Tuy nhiên hổ mẹ không hề hay biết bởi vì một ánh mắt của mình mà nhóc con nghĩ ngợi lung tung, không có được câu trả lời của nhóc con, nó dứt khoát thu tầm mắt lại. Nghĩ đến một lúc có thể ra khỏi căn cư của thú hai chân để đi săn, chiếc đuôi lông xù của nó lắc qua lắc lại, để lộ ra toàn bộ sự thích thú của mình.

Không lâu sau, bọn họ đã đến bãi đậu xe, sau khi nộp tinh hạch rồi nhận lấy xe, Thẩm Chi Hủ ngồi ở ghế lái, anh vốn nghĩ rằng Kiều Nghệ sẽ ngồi ở ghế phó lái với mình nhưng không ngờ cô lại chạy xuống ngồi ở hàng ghế sau, rõ ràng là muốn ngồi cùng với Đại Bạch.

Anh có chút mất mát, nhưng cũng không nói gì.

Ra khỏi căn cứ, Kiều Nghệ phát hiện cũng có mấy chiếc xe theo bọn họ tiến lên, cô hừ lạnh một tiếng: “Không biết sống chết!”

“Cái gì?”

Thẩm Chi Hủ ở phía trước nghe không rõ nên hỏi lại.

“Có rất nhiều chiếc xe đang đuổi theo, không biết có bao nhiêu chiếc do Chung Tâm Di phái tới?”

“Đừng để ý tới bọn chúng.” Thẩm Chi Hủ không hề quan tâm đến đám người tìm chết kia, nhưng trong lòng hiện lên một ý nghĩ.

“Ừm.” Kiều Nghệ vuốt vuốt tai của hổ mẹ, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô nhoài người về trước nói với Người đẹp ốm yếu: “Người đẹp ốm yếu à, có tiện đưa cho tôi cung Phản Khúc không?”

Thẩm Chi Hủ vô thức nhướng mày một cái: “ Sao vậy, Ngao Ngao định ra tay à?”

“Không phải, lấy ra phòng thân thôi.”

Thẩm Chi Hủ còn lâu mới tin lời nói dối của cô, có điều ai bảo anh thích cưng chiều cô chứ.

Anh cười cười rồi rút cung phản khác và mũi tên xương đưa ra phía sau cho cô.

Kiều Nghệ vội vàng nhận lấy, cô ngẩng đầu, cười ngọt ngào với người nào đó trong kính chiếu hậu.

Nào ngờ vào lúc cô dời ánh mắt đi, đôi mắt đen không gợn sóng trong kính chiếu hậu kia bởi vì nụ cười của cô mà lộ ra chút rung động, ánh mắt có chút nóng bỏng.

“Đúng rồi Người đẹp ốm yếu, mama của tôi đã nghĩ kỹ chuyện hấp thu tinh hạch màu hồng rồi.” Kiều Nghệ vừa bày cung vũ khúc ra, vừa nói: “Nhưng mà mama không định hấp thu ngay bây giờ, chắc là muốn đợi chuyện của sở nghiên cứu căn cứ Đông Nam kết thúc mới hấp thu.”

“Ừm, cũng được.”

“Phải rồi, Người đẹp ốm yếu, anh biết sở nghiên cứu còn dư viên tinh hạch màu hồng nào không?” Kiều Nghệ chuyển chủ đề sang tinh hạch màu hồng, cô bỗng liếc thấy cây non mini vẫn luôn yên tĩnh đang âm thầm động đậy thân cây, nếu như cây non mini có lỗ tai, lúc này chắc nó sẽ vểnh tai lên nghe.

Quỷ tinh quỷ tinh, Kiều Nghệ mím môi cười.

“Hửm? Sao đột nhiên lại hỏi cái này?”

“Tôi giúp Tiểu Thụ.” Kiều Nghệ đảo mắt: “Tiểu Thụ cũng muốn biến thành người, hơn nữa lúc trước chê tôi biến thành người rất xấu đấy.”

Nói đến đây, Kiều Nghệ trợn hai mắt lên, nhớ đến dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng của cây non mini khi nói mình xấu, cô thật sự sắp tức chết rồi, rõ ràng cô đẹp như thế mà lại bị nó nói xấu! Quả nhiên, thẩm mĩ của người và thực vật không giống nhau!

 


Bình Luận (0)
Comment