Chương 643
"Nó dám! Dù sao em cũng là mẹ kế của nó!"
"Ôi trời, sao nó lại không dám? Vương Chí Vạn còn nói giết là giết, em chỉ là một bà mẹ kế, còn là mẹ kế mà nó ghét..."
Đường Thế Hằng sửng sốt, nhớ tới con trai lớn của mình hoàn toàn thừa hưởng tính tình của vợ cũ, là kiểu người mà mắt không chứa nổi một hạt cát. Chung Tâm Di tới đó, có thể sẽ giết Chung Tâm Di như lời anh nói...
Sắc mặt ông ta có hơi khó coi, thầm mắng đúng là một thằng sói con.
"Được rồi, chuyện này không cần em đi nữa."
Chung Tâm Di chưa kịp vui mừng thì nghe Đường Thế Hằng nói: "Anh tự đi một chuyến."
Chung Tâm Di siết chặt nắm đấm, đôi mắt cụp xuống đầy u ám.
Chết tiệt, không thể để Đường Thế Hằng để tâm tới thằng nhãi đó được, mình nhất định phải giết nó! Nếu không thằng nhãi đó đến đây, còn địa vị của mình và Hạo Nguyên thì sao?!
Không, không được! Mình tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra!
...
Kiều Nghệ xung phong xuống bếp nấu bữa cơm tối nay, Thẩm Chi Hủ có hơi bất ngờ nhưng cũng không từ chối. Sau khi bị Kiều Nghệ đẩy ra khỏi bếp thì anh đứng dựa bên ngoài phòng bếp nhìn từng động tác từ vụng về đến thuần thục của cô.
Cố Hựu Kỳ trở về nhìn thấy cảnh tượng ấm áp như vậy thì cảm thấy bất ngờ, anh ta bước nhanh tới.
"Chao ôi, hôm nay Tiểu Nghệ xuống bếp hả?" Cố Hựu Kỳ cười xấu xa: "Có bị đau bụng không đấy?"
"Anh nói huyên thuyên gì đó?" Kiều Nghệ giơ cái nồi, xoay người trừng mắt với Cố Hựu Kỳ.
Mặc dù tài nấu nướng của cô không bằng Người đẹp ốm yếu, nhưng cũng thuộc loại có thể ăn được, sao lại đau bụng được cơ chứ. Cố Hựu Kỳ đúng là miệng chó không mọc được ngà voi mà!
Thẩm Chi Hủ cũng nhìn về phía Cố Hựu Kỳ, sự nguy hiểm nơi đáy mắt không cần nói cũng biết.
Cố Hựu Kỳ có hơi sợ hãi, bật cười một tiếng: "Tôi nói đùa, nói đùa thôi."
Kiều Nghệ hừ một tiếng rồi xoay người nghiêm túc chuẩn bị bữa tối nay.
Đây chính là lần đầu tiên cô xuống bếp nấu cho Người đẹp ốm yếu, cho dù không làm được món ngon như anh song cũng muốn hoàn thành bằng cả tấm lòng.
Cố Hựu Kỳ thấy thế thì chậc chậc trong lòng hai tiếng, vốn định quay người rời đi, nhưng bỗng nhiên anh ta nghĩ đến gì đó nên kéo Thẩm Chi Hủ đến phòng khách.
"Chuyện gì?" Lúc Thẩm Chi Hủ tra hỏi, ánh mắt vẫn nhìn vào phòng bếp.
"Tôi đã nghe chuyện của cha anh." Cố Hựu Kỳ có hơi cảnh giác, thấy Thẩm Chi Hủ không có phản ứng gì nhiều thì suy nghĩ rồi tiếp tục nói: "Bây giờ cha anh là tâm phúc của Vân Đào, khả năng ông ta cũng sẽ tham gia vào nhiệm vụ của chúng ta, đến lúc đó..."
"Không cần phải để ý đến ông ta."
"Gì cơ?"
"Kế hoạch của anh là gì thì cứ làm đi, không cần vì một mình ông ta mà thay đổi kế hoạch." Thẩm Chi Hủ dừng một lát: "Càng không cần vì tôi mà ưu ái Đường Thế Hằng."
Cố Hựu Kỳ thấy anh gọi thẳng tên như vậy thì cũng biết quan hệ của hai cha con này tệ đến cực điểm rồi, anh ta hơi do dự nói: "Nếu ông ta không cẩn thận mà chết thì sao?"
Anh ta nhìn chăm chú vào Thẩm Chi Hủ khi nói chuyện, chỉ thấy vẻ mặt của anh không hề có sự thay đổi, giọng điệu trả lời cũng lành lạnh.
"Chết thì chết."
Trong lòng Cố Hựu Kỳ phát lạnh, cuối cùng chỉ ừ một tiếng rồi về phòng của mình.
Lúc này, cuối cùng Thẩm Chi Hủ cũng chịu rời mắt khỏi người Kiều Nghệ, chuyển tới bóng lưng của Cố Hựu Kỳ, khóe miệng hơi cong lên giống như cười mà không phải cười.
"Người đẹp ốm yếu, ăn cơm thôi!"
Nửa tiếng sau, Kiều Nghệ chuẩn bị xong cơm tối, gọi anh tới ăn cơm.
Thẩm Chi Hủ nghe tiếng đi qua, nhìn thấy trên bàn bày ra dăm bông xào trứng, thịt băm thì là, rau xanh xào khoai tây và canh trứng cà chua. Đáy mắt anh hiện lên ý cười, đồng thời còn giơ ngón tay cái lên với Kiều Nghệ hai mắt sáng lấp lánh vì mong đợi.
"Ngao Ngao giỏi quá."
Kiều Nghệ ngượng ngùng cười: "Mau tới nếm thử đi!"
Cô xới cơm cho Người đẹp ốm yếu, sau đó gắp mấy đũa đồ ăn mình làm vào trong bát rồi đặt ở bên cạnh hổ mẹ.