Chương 644
"Ma ma, tất cả là do con làm đó, mẹ cũng nếm thử đi."
Hổ mẹ nghiêng đầu cọ vào cánh tay nhóc con, cúi đầu ăn cơm nhóc con nấu.
"Ực ực ực…"
Mặc dù hổ mẹ cảm thấy không ngon như thịt tươi, nhưng vì là nhóc con làm nên nó cũng vui vẻ ăn, cái đuôi lông lá vung lên.
Kiều Nghệ thấy thế thì tràn đầy cảm giác thỏa mãn trong lòng, cô ngẩng đầu nhìn về phía Người đẹp ốm yếu, anh cũng động đũa.
"Thế nào, ăn ngon không?" Kiều Nghệ không khỏi hồi hộp.
"Ngon."
Đôi mắt Thẩm Chi Hủ hiện lên ý cười, từ góc nhìn của Kiều Nghệ nhìn sang, cặp mắt đó lấp lánh như hàng ngàn ngôi sao sáng chói, cực kỳ quyến rũ, nhịp tim của cô tăng nhanh hơn.
"Thật không? Ngon thì ăn nhiều thêm đi."
"Ừm, Ngao Ngao cũng ăn đi." Thẩm Chi Hủ gắp thịt cho Kiều Nghệ.
Kiều Nghệ cảm thấy ngọt ngào trong lòng, ừ một tiếng rồi ăn cơm với thịt.
Lúc này hổ mẹ đã ăn xong, nó liếm liếm chòm râu, ngước mắt nhìn về phía bọn họ. Cũng không biết có phải là ảo giác của mình hay không, nó cảm giác giữa nhóc con và thú hai chân có hơi kỳ quái.
Nó ngồi xổm, cẩn thận nhìn bọn họ.
Rõ ràng bọn họ vẫn chung sống như bình thường, nhưng sao bây giờ lại khiến nó cảm thấy kỳ quái nhỉ?
Lỗ tai lông lá dựng đứng của hổ mẹ run lên, cuối cùng lười biếng nằm lại trên mặt đất vì chẳng nghĩ ra nguyên cớ, cái đuôi buồn chán đung đưa.
"Tôi tới tìm Thẩm Chi Hủ."
"Xin lỗi, anh Thẩm không ở biệt thự."
Khuôn mặt nho nhã của Đường Thế Hằng lóe lên một tia tức giận.
Sao Thẩm Chi Hủ lại không ở biệt thự? Rõ ràng ông ta đã nghe ngóng từ chỗ người gác cổng căn cứ, chiều tối hôm qua Thẩm Chi Hủ trở về thì chưa từng đi ra khỏi biệt thự!
Bây giờ những người này lại nói như vậy, chỉ có thể chứng tỏ là chủ ý của Thẩm Chi Hủ, anh đã không muốn thấy người cha này của mình!
Quả nhiên không ở bên cạnh nuôi lớn thì chính là một kẻ vô ơn!
Đường Thế Hằng giận dữ,có điều trên mặt vẫn ôn hòa: "Cậu em, cậu thông cảm, vì một số hiểu lầm nên đã nhiều năm tôi không gặp Chi Hủ. Bây giờ khó khăn lắm mới đoàn tụ ở tận thế này, cậu hãy thành toàn cho người cha già nóng lòng yêu con như tôi đi."
Nói đến đây, đôi mắt Đường Thế Hằng tràn ra nước mắt.
Nếu không phải đã biết người này còn có cậu con trai nhỏ hơn Thẩm Chi Hủ hai tuổi, đứa con đó còn tới nhà chỉ đích danh phải đưa Đại Bạch và Kiều Nghệ tới đó, đúng là bọn họ sẽ tin câu chuyện hoang đường này và thông cảm cho ông ta...
Nghĩ đến tính cách nói một là một, có thể ra tay thì sẽ không nói chuyện của Thẩm Chi Hủ, Vạn Thu Tuyền canh giữ ở cửa biệt thự rùng mình một cái, vẻ mặt cũng căng cứng.
"Xin lỗi, anh Thẩm của chúng tôi thật sự không ở đây."
Lời nói của Vạn Thu Tuyền khiến Đường Thế Hằng cứng đờ tại chỗ, Tưởng Văn Sinh thấy thế lập tức móc từ trong ngực ra một hộp thuốc lá trước tận thế, định đưa cho Vạn Thu Tuyền nhưng lại bị cậu ta nhanh tay từ chối.
"Đại ca của chúng tôi nói, không có công thì không hưởng lộc, các người hãy cất gói thuốc này đi."
Tưởng Văn Sinh cầm gói thuốc, đưa ra cũng không được mà cất đi cũng không phải, cả người ngây ngốc và lúng túng.
Đường Thế Hằng rất ít khi gặp trắc trở, vừa tức Thẩm Chi Hủ vừa âm thầm hận Chung Tâm Di, nếu không phải bà ta trêu chọc Thẩm Chi Hủ thì mình phải ở đây vấp phải trắc trở sao?
Ông ta chịu đựng cơn giận và mỉm cười: "Vậy được rồi, nếu Chi Hủ không ở đây thì ngày mai tôi lại tới. Cậu em, nếu như Chi Hủ về thì nhớ nói một tiếng với Chi Hủ giúp tôi, tôi nhớ nó, năm đó là tôi có lỗi với mẹ con nó..."
Dứt lời, Đường Thế Hằng lau nước mắt ở khóe mắt rồi quay người rời đi.
"Chậc chậc chậc..." Trên ban công của tầng hai biệt thự, Kiều Nghệ mở tấm chắn che hổ mẹ, Người đẹp ốm yếu, Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên lại. Họ quang minh chính đại chứng kiến màn biểu diễn của Đường Thế Hằng, mà Đường Thế Hằng cũng không phát hiện sự tồn tại của họ: "Người này không đi diễn kịch thì đúng là mai một kỹ năng diễn xuất của ông ta."