Chương 647
Đứng đầu là một nam một nữ trên dưới ba mươi tuổi. Họ không khỏi nhìn người đàn ông đẹp trai lạnh lùng với cặp mắt khác khi được trải nghiệm cách thức dịch chuyển thần kỳ như thế, sự bất mãn ban đầu vì phải nghe lệnh của anh cũng nhạt đi không ít.
"Bây giờ chúng ta xuất phát luôn hả?" Ninh Tuyết hỏi, cô ấy là tâm phúc của Thư Nguyệt, là một dị năng giả hệ tinh thần cấp 6.
Thẩm Chi Hủ vừa định gật đầu thì phát hiện có người đang đến gần.
Ninh Tuyết cũng phát hiện ra sự khác thường: "Có người tới."
Cô ấy hơi khựng lại, lực tinh thần lộ ra, cảm nhận được một dị năng giả cấp 6 dẫn theo một tiểu đội tới gần. Lông mày cô ấy nhíu chặt, lên tiếng nói rõ tình hình.
"Chẳng lẽ là Vân Đào nhìn thấu được kế hoạch của chúng ta rồi ư?" Người nói chính là người đàn ông đứng bên cạnh Ninh Tuyết, anh ta tên là Kha Hán, là tâm phúc của Trần Hiển Triều, cũng là một dị năng giả hệ kim cấp 6.
"Không phải." Thẩm Chi Hủ lắc đầu, lực không gian của anh đã cảm nhận được trong tiểu đội này có một mùi hương quen thuộc.
Đường Hạo Nguyên ư?
Chà, cậu ta lại dám tới vào lúc này sao?
Thẩm Chi Hủ cười, anh đang lo không có thời gian giải quyết hết những kẻ dám ngấp nghé Ngao Ngao thì cậu ta đã chủ động tới cửa.
"Hoãn thời gian xuất phát lại, các người tránh đi một lát, tôi giải quyết ân oán cá nhân trước đã."
Ân oán cá nhân?
Kha Hán và Ninh Tuyết nhìn nhau, cuối cùng vẫn lên lầu hai ẩn nấp theo sự sắp xếp của Thẩm Chi Hủ.
Bởi vì kế hoạch hôm nay nên cửa biệt thự không có người canh giữ, điều này cũng tiện cho đám Lôi Thắng dễ dàng vào biệt thự, còn nghênh ngang đi tới phòng khách.
Đường Hạo Nguyên không hề kiêng kỵ phá lên cười khi thấy chỉ có một mình Thẩm Chi Hủ đứng trong phòng khách.
"Ha ha ha ha ha, Thẩm Chi Hủ, hôm nay mày nhất định phải chết!"
Đám Ninh Tuyết ở trên tầng nghe xong đều nhíu chặt lông mày.
"Đây chính là thằng nhãi em nói sao?" Lôi Thắng là một người đàn ông cao to lực lưỡng, lúc này nhìn thấy chỉ có một chàng trai trẻ, đẹp trai đứng ở trong phòng khách như thế, hàng lông mày rậm rạp nhíu lại.
"Đúng vậy A Thắng, chính là thằng nhãi con này hại em và Hạo Nguyên ngày nào cũng bị Đường Thế Hằng mắng!"
Kiều Nghệ không lên lầu mà mở tấm chắn ra ẩn nấp, nhìn thấy khuôn mặt quyến rũ không giống phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đó của Chung Tâm Di, không khỏi thầm cảm thán người này chăm sóc rất tốt.
Nhưng dù chăm sóc thế nào cũng không thay đổi được lòng dạ xấu xí của bà ta!
"Bà chính là Chung Tâm Di sao?" Thẩm Chi Hủ chưa từng gặp Chung Tâm Di, song từ giọng điệu của bà ta có thể nhận ra được: "Xem ra bà đã quên lần dạy bảo trước rồi."
Chung Tâm Di nhớ tới cảnh tượng mình bị dọa tè ra quần, tức giận đến sắc mặt trắng bệch: "A Thắng, giết nó! Giết nó đi!"
Không thể để cho thằng ranh con này nói ra tai nạn xấu hổ của mình được!
Lôi Thắng gật gật đầu, cũng không cần gọi đàn em của mình ra tay, luồng khí lạnh lởn vởn dày đặc ở xung quanh bàn tay.
"Hả? Dị năng giả hệ băng? Thật khéo, lại tặng tinh hạch cho Đại Bạch nhà chúng ta."
Thẩm Chi Hủ vừa nói xong, một tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc tiếng vang lên khiến đám người Lôi Thắng giật nảy mình.
"Người đẹp ốm yếu, ma ma của tôi nói không thích tinh hạch của người này." Giọng nói bất lực của Kiều Nghệ vang lên, đồng thời bóng dáng cũng xuất hiện dưới ánh mắt của mọi người.
"Người đẹp bé nhỏ!" Đôi mắt Đường Hạo Nguyên sáng lên, cậu ta còn chưa kịp nhìn thêm thì hai mắt đau đớn: "A a a! Mắt của tôi! Mắt của tôi sao thế này?"
Chung Tâm Di quay ngoắt sang, chỉ thấy hai mắt của con trai cưng chảy xuống dòng máu đỏ thẫm.
"Hạo Nguyên! Hạo Nguyên! Con sao vậy?!"
"Phải làm như vậy từ lâu rồi." Thẩm Chi Hủ lẩm bẩm.
"A!" Chung Tâm Di tức tối ôm lấy Đường Hạo Nguyên, quay ngoắt về phía Thẩm Chi Hủ, sao lại không biết là ai ra tay được chứ: "Là mày! Thẩm Chi Hủ, mày là thằng chó đẻ!!! Lôi Thắng, giết nó! Giết nó!"
Lôi Thắng cũng cảm thấy sự nguy hiểm của Thẩm Chi Hủ, không dám khinh thường, để cho đàn em của mình cùng nhau ra tay.