Chương 646
"Chỉ tiếc là không ai trong chúng ta thức tỉnh cái gọi là dị năng nổ tung." Trần Tống thở dài một hơi.
Thẩm Chi Hủ im lặng ngắm nghía tinh hạch, liếc thấy sự khao khát trong mắt Kiều Nghệ, anh mỉm cười đưa tinh hạch cho cô.
Kiều Nghệ cầm tinh hạch, cười ngọt ngào với Người đẹp ốm yếu.
Sở Thiên thấy cảnh này, không hiểu sao lại có một loại cảm giác bị cơm chó lấp đầy miệng, càng cảm thấy lời nói trước đó của mình với bọn họ đều là vô ích! Bọn họ như vậy đâu có vẻ gì là tránh hiềm nghi, ngược lại còn tỏa ra mùi vị chua chua khó ngửi của yêu đương!
Sở Thiên hít một hơi thật sâu, không thể hiện sự khác thường của mình ra ngoài.
"Đúng rồi, đến lúc mọi người hành động có thể dẫn tôi theo không?" Trần Tống ngượng ngùng hỏi.
"Sao cơ?" Cố Hựu Kỳ sửng sốt.
"Mặc dù tôi là dị năng giả hệ chữa trị, nhưng cái đuôi của tôi vẫn rất có lực, có thể giúp mọi người giải quyết một số dị năng giả cấp thấp."
Cố Hựu Kỳ không nói gì mà nhìn về phía Thẩm Chi Hủ.
Dù sao anh ta cũng không tham gia vào hành động lần này, mà người chủ trì vẫn là Thẩm Chi Hủ.
"Đi cùng đi."
Thẩm Chi Hủ bất ngờ đồng ý.
Trần Tống vui mừng mặt đỏ rần, cái đuôi màu xanh sẫm gõ nhẹ xuống gạch men sứ mấy cái.
Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên đều thấy được cảnh này, trong lòng vô cớ dấy lên sự chua xót.
***
Hai ngày tiếp theo, Đường Thế Hằng cũng có đến biệt thự tìm Thẩm Chi Hủ, nhưng lần nào đến cũng nhận được câu trả lời Thẩm Chi Hủ không có ở đó. Dù là người có tốt tính đến mấy cũng tức giận, chứ đừng nói người xấu tính như Đường Thế Hằng. Ông ta không thể trút giận lên người của Thẩm Chi Hủ, cho nên Chung Tâm Di và Đường Hạo Nguyên ở nhà biến thành chỗ trút giận của ông ta.
Chung Tâm Di và Đường Hạo Nguyên giận mà không dám nói gì, càng thêm căm hận Thẩm Chi Hủ.
Nếu không phải tại Thẩm Chi Hủ thì sao bọn họ lại bị Đường Thế Hằng đối xử như thế!
Nghĩ đến không lâu nữa Đường Thế Hằng sẽ phải làm nhiệm vụ, nghe nói người tên là Cố Hựu Kỳ cũng sẽ cùng đi ra ngoài, đến lúc đó bên phía Thẩm Chi Hủ không còn ai, nếu vậy...
Một tia độc ác chợt lóe lên trong mắt Chung Tâm Di.
"Mẹ, con nhất định phải giết chết Thẩm Chi Hủ!" Gương mặt đẹp trai của Đường Hạo Nguyên cũng bị vẻ dữ tợn phá hủy, hàm răng của cậu ta đã được nha sĩ trồng lại, nhưng cậu ta vẫn hận không thể chặt Thẩm Chi Hủ thành tám mảnh khi nghĩ đến dáng vẻ xấu xí khi rơi sạch mấy cái răng.
"Hạo Nguyên ngoan, con cứ chờ đi."
"Vâng!"
"Lần này mẹ đã tìm được dị năng giả cấp 6 giúp chúng ta, cho dù tên Sở Thiên đó ở đây thì cũng không thể làm gì chúng ta!"
"Dị năng giả cấp 6?" Đôi mắt Đường Hạo Nguyên sáng lên: "Là ai vậy?"
"Là chú Lôi của con." Gương mặt Chung Tâm Di hiện lên sự e thẹn khi nói đến đây. Lôi Thắng là bạn cấp 3 của Chung Tâm Di, lúc ấy còn thầm mến bà ta. Nhưng vì gia thế không tốt nên bà ta không đồng ý đi cùng với ông ta không ngờ ở tận thế còn có thể gặp được Lôi Thắng ở căn cứ Đông Nam.
Hơn hai mươi năm không gặp, Lôi Thắng cũng đã trở thành một dị năng giả, hôm trước còn đột phá thành một cường giả dị năng hệ băng cấp 6. Hơn nữa, nghe giọng điệu của Lôi Thắng, những năm này ông ta cũng không tìm phụ nữ, dường như còn say đắm bà ta không thay đổi.
Chung Tâm Di nghĩ đến đây thì có hơi đắc ý.
Bà ta thầm nghĩ, nếu như Đường Thế Hằng còn đối xử lạnh lùng với mình như thế, bà ta sẽ đá ông ta và lao vào vòng tay của Lôi Thắng!
"Thì ra là chú Lôi!" Đường Hạo Nguyên vẫn chưa biết sự mờ ám giữa mẹ mình và Lôi Thắng, mặt mũi hồng hào mừng rỡ khi nghĩ đến mình chỉ cần đợi thêm một ngày là có thể báo thù: "Lần này, nhất định phải bắt Thẩm Chi Hủ chết không tử tế!"
Thời gian ba ngày trôi qua trong nháy mắt, Cố Hựu Kỳ dẫn theo tiểu đội Sấm Sét của mình ra khỏi biệt thự lớn. Trong căn biệt thự mà Chung Tâm Di cho rằng gần như đã không còn ai, bỗng nhiên xuất hiện mấy chục dị năng giả khí thế hùng hậu.