Chương 65
“Đã uống rồi.” Thẩm Chi Hủ xòe bàn tay trống không ra cho hổ trắng nhỏ nhìn.
Bây giờ Kiều Nghệ mới an tâm, Người đẹp ốm yếu đã uống thuốc, nói vậy bệnh của anh sẽ chuyển biến tốt đúng không? Vậy thì cô có thể ra ngoài đi săn rồi.
Vừa nghĩ đến đây, cái bụng xẹp lép của Kiều Nghệ kêu lên.
Một người một hổ đều bị giật mình.
Thẩm Chi Hủ theo bản năng liếc nhìn bụng của hổ trắng nhỏ.
Kiều Nghệ xấu hổ không chịu được, cô không nhìn Người đẹp ốm yếu nữa, vội vàng rời hang động đi săn bắt.
Thẩm Chi Hủ nhìn theo bóng dáng rời đi của hổ trắng nhỏ, đến cả anh cũng không phát hiện ra khóe miệng của mình đang cong lên.
Kiều Nghệ đi dạo một vòng trên núi, cuối cùng chọn một con chim trĩ, cô khom người lặng lẽ áp sát nó, sau đó nhanh như chớp đè lên lưng nó, há miệng cắn chính xác vào cổ họng nó. Không bao lâu sau con chim trĩ không còn nhúc nhích nữa, tiếp đó Kiều Nghệ bắt đầu chậm rãi thưởng thức bữa ăn đầu tiên của hôm nay.
Sau khi ăn xong, Kiều Nghệ ngồi trên thảm cỏ bắt đầu liếm liếm mặt, lại liếm liếm móng vuốt, đến khi cảm thấy sạch sẽ rồi cô lại đi tìm cây mâm xôi dại như thường lệ, ăn vài trái mâm xôi dại để khử mùi tanh trong miệng.
Trước khi quay lại hang động, Kiều Nghệ còn cắn một nhành cây mâm xôi dại mang về cho Người đẹp ốm yếu.
Cũng may là lúc cô quay lại, Người đẹp ốm yếu vẫn còn trong trạng thái tỉnh táo.
Thẩm Chi Hủ còn đang nghĩ khi nào thì hổ trắng nhỏ quay về, dư quang nơi khóe mắt đã quét được một bóng dáng nhỏ bé. Anh ngước mắt nhìn lên thì đúng là hổ trắng nhỏ đã quay trở lại, trong miệng còn ngậm một nhành cây dại, trên cành cây chi chít trái đỏ.
Đây là...
Thẩm Chi Hủ nhớ lại trong lúc hôn mê hình như hổ trắng nhỏ có đút cho anh ăn một ít thức ăn, có lẽ là những quả nhỏ này nhỉ?
Anh im lặng nhìn hổ trắng nhỏ cẩn thận từng li từng tí nhích lại gần mình, đến khi cách anh ba bước chân thì dừng lại, thả nhành cây xuống, dùng mũi ủn ủn nhành cây về phía anh, sau đó chậm rãi lui về sau.
“Cái này là cho anh hả?” Thẩm Chi Hủ hỏi.
Kiều Nghệ gật đầu.
Mấy ngày nay Người đẹp ốm yếu chỉ ăn một ít bánh bích quy, như vậy không thể được, anh còn phải bổ sung thêm vitamin nữa.
Nghĩ như vậy, Kiều Nghệ lại muốn sang khu biệt thự một chuyến, muốn tìm thử xem có còn thứ gì có thể mang về cho Người đẹp ốm yếu hay không.
Giờ phút này, cô sâu sắc cảm thấy nuôi một con người quá khó khăn, không nhịn được lắc đầu.
(Hổ trắng nhỏ: Vạn dặm nuôi chồng ╭(╯╰)╮)
Thẩm Chi Hủ cũng không biết hổ trắng nhỏ đang suy nghĩ linh tinh cái gì, nhưng khi nhìn gương mặt hổ lông xù kia lóe lên rất nhiều loại biểu tình, anh lại cảm thấy tâm trạng sung sướng của mình tăng thêm mấy phần.
Anh đưa tay hái một quả nhỏ bỏ vào miệng, khẽ cắn một cái, nước quả dại tràn ra chua chua ngọt ngọt, mùi vị quen thuộc này làm anh khẽ nhíu mày.
Chính là nó, đây chính là loại quả dại trước đây hổ trắng nhỏ đã đút cho anh ăn.
“Ăn ngon lắm, cảm ơn em.” Thẩm Chi Hủ hơi sững lại, bỗng nhiên anh nghĩ đến chuyện hổ trắng nhỏ chỉ có một mình, vậy mỗi ngày ẻm sẽ ăn gì? Ẻm còn nhỏ như vậy, đã biết săn bắt hay chưa?
Chẳng hiểu tại sao Thẩm Chi Hủ lại thấy lo lắng cho hổ trắng nhỏ.
“Bình thường em vẫn ăn những thứ này sao?”
Kiều Nghệ ngồi xổm, khẽ gật đầu một cái.
Thẩm Chi Hủ theo bản năng nhíu nhíu mày lại.
Chẳng trách nhìn hổ trắng nhỏ lại nhỏ bé như vậy, thì ra là mỗi ngày chỉ có thể ăn loại quả dại này, nói vậy ngày hôm đó ẻm đã phải vô cùng vất vả mới kéo được anh về hang động.
Thẩm Chi Hủ ngẫm nghĩ một lát, cũng không kịp nghĩ tới chuyện hổ trắng nhỏ đã cai sữa hay chưa, anh lấy từ trong balo ra một túi bánh bích quy, quyết định đút cái này cho hổ trắng nhỏ ăn, đợi cơ thể anh tốt lên, anh sẽ đi tìm thịt cho ẻm ăn.
(Thẩm Hủ Chi: Vỗ béo vợ ôm mới sướng tay ╭(╯3╰)╮)