Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 66

Chương 66
Không hiểu sao, Thẩm Chi Hủ lại đổi thân phận “Lương thực dự trữ” thành “Người chăn nuôi”, muốn nuôi hổ trắng nhỏ thành mập mạp trắng trẻo. “Em có muốn ăn không?”

Kiều Nghệ nhìn bánh bích quy trong tay Người đẹp ốm yếu, mặc dù cô đã ăn no rồi nhưng cô vẫn hơi tham ăn.

Đã rất lâu rồi cô chưa được ăn bánh bích quy, cô gần như quên mất mùi vị của bánh bích quy là như thế nào rồi! Hu hu!

Kiều Nghệ không nhịn được liếm liếm lông quanh miệng, cuối cùng không chống lại được khát vọng trong lòng, cô chậm rãi bước đến chỗ Người đẹp ốm yếu.

Nhìn thấy hổ trắng nhỏ từng bước từng bước đi tới, niềm vui sướng trong lòng Thẩm Chi Hủ cũng theo đó dâng lên từng chút một.

Khi cách Thẩm Chi Hủ ba bước chân thì Kiều Nghệ dừng lại.

Khoảng cách đó nói xa cũng không xa mà nói gần cũng không gần, nhưng Thẩm Chi Hủ lại thấy bất mãn, anh muốn hổ trắng nhỏ đến gần mình thêm chút nữa.

“Em có thể đến gần anh một chút được không?”

Sau khi nói xong, Thẩm Chi Hủ thấy hổ trắng nhỏ hơi nghiêng đầu, đôi mắt màu lam xinh đẹp chăm chú nhìn anh một lát, dường như đang phán đoán xem có nguy hiểm hay không, anh cố gắng hết sức kiềm chế hơi thở, làm ra dáng vẻ hiền lành vô hại.

Có lẽ là cảm thấy anh không nguy hiểm, hổ trắng nhỏ bắt đầu di chuyển, bước về phía anh hai bước, cuối cùng khi cách anh một bước chân thì dừng lại.

Thẩm Chi Hủ hài lòng, cầm một miếng bánh bích quy đưa tới bên miệng hổ trắng nhỏ.

"Em ăn đi."

Kiều Nghệ chớp mắt mấy cái, yên tâm thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của Người đẹp ốm yếu.

Một miếng bánh bích quy được đưa vào trong miệng, Kiều Nghệ từ từ nhấm nháp, giống như muốn dùng cách này để hồi tưởng lại mùi vị đã từng ăn.

Ừm, không ngọt, hơi mặn, hình như là bánh bích quy soda.

Kiều Nghệ nếm được mùi vị, lại liếc nhìn Người đẹp ốm yếu vài lần, dùng ánh mắt để ra hiệu anh cho mình ăn thêm mấy miếng.

Thẩm Chi Hủ nhìn hiểu, chậm rãi lấy thêm một miếng bánh bích quy ra, tiếp tục đút cho hổ trắng nhỏ ăn.

Một người đút một hổ ăn, cuối cùng hổ trắng nhỏ ăn sạch một túi bánh bích quy, nhìn dáng vẻ cô dường như vẫn còn muốn ăn tiếp, Thẩm Chi Hủ không khỏi nghĩ có phải hổ trắng nhỏ bị bỏ đói lâu rồi, nên một túi bánh bích quy mới không đủ no?

Thẩm Chi Hủ vừa nghĩ như vậy, tay anh đã cầm lên một túi bánh bích quy chưa mở khác, chuẩn bị đút hổ trắng nhỏ ăn tiếp.

Nhưng không ngờ khi hổ trắng nhỏ nhìn thấy động tác của anh, lại lùi về phía sau, cái đầu tròn lắc lư.

“Ngaooo...” Tôi không ăn nữa, anh để lại cho mình đi.

Lúc này Kiều Nghệ mới thấy hơi rầu rĩ, rõ ràng cô đã ăn no rồi, tại sao còn thèm muốn ăn tranh lương thực của Người đẹp ốm yếu chứ?

Nhìn thấy vật tư của Người đẹp ốm yếu không còn lại bao nhiêu, Kiều Nghệ chợt nghĩ bây giờ mình đi khu biệt thự nhìn thử một chút xem có còn để sót vật tư hay không.

“Sao rồi? Không ăn nữa à?” Thẩm Chi Hủ ngừng tay, khó hiểu liếc nhìn hổ trắng nhỏ, chỉ thấy cô lắc đầu.

“Ngaooo ngaooo –” Không ăn nữa, không ăn nữa.

Kiều Nghệ vừa kêu vừa lùi lại, cuối cùng chạy ra khỏi hang động.

Theo bản năng, anh muốn đứng dậy đuổi theo, nhưng cơ thể yếu ớt hiện giờ hoàn toàn không thể phối hợp với ý nghĩ của anh.

Thẩm Chi Hủ vừa mới chuẩn bị đứng dậy, trước mắt đã tối sầm lại, trước khi mất đi ý thức, đôi mắt dịu dàng nhìn hổ trắng nhỏ trở nên âm u.

...

Kiều Nghệ chạy đến dưới chân núi mới phát giác mình quên mang theo ba lô, lúc này cũng không tiện quay lại lấy, cô chỉ có thể âm thầm chờ đợi, dự định lúc đến khu biệt thự thì thuận tiện tìm một chiếc ba lô mới.

Quyết định xong, Kiều Nghệ vừa giải quyết zombie gặp trên đường vừa chạy thẳng đến khu biệt thự.

Tới khu biệt thự rồi, Kiều Nghệ bắt đầu lục tung toàn bộ biệt thự, cuối cùng cũng tìm được ‘cá lọt lưới’, đồng thời cô cũng tìm được một chiếc ba lô màu đỏ sậm, vừa hay có thể đựng được số vật tư cô vừa tìm được.

 


Bình Luận (0)
Comment