Chương 653
Thẩm Chi Hủ và Sở Thiên dẫn đầu, Kiều Nghệ, hổ mẹ và cây non mini đi theo sau bọn họ.
Tầng cuối cùng gần như chiếm đa số là nhân viên nghiên cứu, hơn nữa những người được cử đi đều bị Thẩm Chi Hủ và Kiều Nghệ giải quyết, lúc này ở lại phần lớn đều là nhân viên nghiên cứu tay trói gà không chặt.
Nhưng bọn chúng không muốn chờ chết, sau khi cảm nhận đám Thẩm Chi Hủ xuống tới, nhân viên nghiên cứu cao nhất mặc áo choàng trắng cầm lấy súng và bắt đầu bắn lung tung.
Kiều Nghệ giật mình, vội vàng mở tấm chắn che phủ bọn họ lại.
Nhưng tốc độ của Thẩm Chi Hủ lại càng nhanh hơn, lợi dụng dịch chuyển không gian, trả lại toàn bộ đạn bắn phá tới đạn về cho bọn chúng.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, Kiều Nghệ nghe thấy vô số tiếng đạn cắm vào thịt và các âm thanh bình thủy tinh vỡ vụn.
Tiếng súng biến mất, mùi máu tanh nồng nặc cũng tràn ra.
Kiều Nghệ vô thức nhăn mũi một cái, một chiếc khẩu trang màu đen lập tức được đưa tới.
"Ngao Ngao đeo lên đi."
Kiều Nghệ ngẩng đầu nhìn theo bàn tay xinh đẹp với khớp xương rõ ràng, bất ngờ chạm phải một đôi mắt đen dịu dàng, nhịp tim của cô đột nhiên lỡ nhịp.
"Người đã chết hết rồi sao?"
Giọng nói của Sở Thiên đột nhiên vang lên cắt ngang ánh nhìn của hai người, gương mặt vừa bớt đỏ của Kiều Nghệ lại ửng lên. Cô vội vàng nhận lấy khẩu trang màu đen trong tay Người đẹp ốm yếu và đeo lên, cũng đúng lúc che đi gương mặt ửng hồng của mình.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy thì khóe môi nhẹ nhàng cong lên, sau đó nhìn về phía Sở Thiên đang dạo quanh thi thể, lực không gian cũng lang thang một vòng quanh hai tầng rộng lớn dưới lòng đất.
"Vẫn còn người sống."
"Ở đâu?" Sở Thiên cảnh giác, sợ bị người ta đánh lén.
Thẩm Chi Hủ không trả lời mà đi về phía phòng thí nghiệm gần đó, anh bỗng nhiên kéo ra, một người trung niên đeo kính, thái dương có hơi trắng bệch lập tức xuất hiện trong tầm mắt của họ.
"Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!"
Sở Thiên hừ một tiếng rồi sải bước đi tới. Gã nhận lấy thiết bị ức chế dị năng trong tay Thẩm Chi Hủ khi đi ngang qua anh Cho dù người này có phải là dị năng giả hay không, thiết bị ức chế dị năng bị động tác lưu loát của gã chụp vào trên cổ người đàn ông trung niên, sau đó ngón tay đụng đụng vào bảng tên đeo trên ngực trái của ông ta.
"Lâm Mậu Xuân?"
Đây là một cái tên xa lạ.
"Là tôi, là tôi, đừng giết tôi, đừng giết tôi!"
Từ khi biết có người xâm nhập vào phòng thí nghiệm, Lâm Mậu Xuân đã xem thường, dù sao nơi này của bọn họ còn có bốn dị năng giả cấp 7 canh giữ. Ai có thể ngờ là người xông vào cũng là dị năng giả cấp 7, thậm chí còn giết nhiều người của họ như vậy!
Điều này sao có thể không khiến Lâm Mậu Xuân sợ hãi được chứ?
Cho dù ông ta chỉ là một người bình thường đam mê nghiên cứu, không hề thức tỉnh dị năng gì!
Ông ta có thể trèo lên vị trí cao như vậy ở viện nghiên cứu cũng là vì năng lực của bản thân, và còn vì dạy bảo ra những hạt giống tốt trung thành với viện nghiên cứu như Hà Nguyệt Liên và Lương Tuấn Vĩ.
"Hừ, lão già này cũng quá hèn rồi, không hề có khí chất lạnh lùng như Hà Nguyệt Liên."
"Nguyệt, Nguyệt Liên? Con bé, con bé cũng bị các người giết rồi sao?" Có lẽ người khác không biết rõ tình hình của Hà Nguyệt Liên, nhưng thân là người hướng dẫn, Lâm Mậu Xuân biết rất rõ Hà Nguyệt Liên đã thức tỉnh dị năng nổ tung! Hơn nữa, nếu không phải Hà Nguyệt Liên, ông ta cũng không thể bình yên đi từ căn cứ Hoài Long tới căn cứ Đông Nam.
"Hả, ông biết cô ta sao?" Sở Thiên xách cổ áo ông ta lên.
Sắc mặt Lâm Mậu Xuân trắng bệch vì sợ hãi, sợ theo gót của Nguyệt Liên nên vội vàng trả lời: "Nguyệt Liên, Nguyệt Liên là học trò của tôi!"
"Nói như vậy, thí nghiệm cải tạo cơ thể người là ông dạy cho Hà Nguyệt Liên ư?" Trong giọng điệu của Sở Thiên đầy sát ý.
"Không, không, không phải. Tôi không phụ trách thí nghiệm mảng cải tạo cơ thể con người đó, tôi phụ trách nghiên cứu tinh hạch!" Lâm Mậu Xuân như nhớ ra gì đó, trong mắt đầy tia sáng kỳ dị: "Các người đừng giết tôi! Tôi nghiên cứu ra một loại thuốc có thể khiến cho người bình thường thức tỉnh dị năng. Chỉ cần các người không giết tôi, tôi sẽ giúp các người chế tạo ra những thuốc này."