Chương 671
Ngoại hình của ba người đều vô cùng xuất sắc, bọn họ vừa xuất hiện như thể làm toàn bộ phòng khách sáng rực lên.
“Các anh đang nói chuyện gì vậy?”
Cây non mini chơi trong phòng chán rồi muốn đi xuống một chút, Kiều Nghệ cũng cảm thấy không nên giam giữ nó nên dẫn cây non đi xuống lầu. Kết quả là hổ mẹ cũng đi theo mình xuống cả thể luôn.
Còn về phần Người đẹp ốm yếu thì…
Cô không gọi anh đi xuống nên có lẽ bây giờ anh vẫn đang ngủ trong phòng.
Kiều Nghệ nghĩ đến đây bèn che miệng cười thầm.
Ánh mắt hai người Cố Hựu Kỳ đều rơi vào trên người bọn họ.
“Sao em đã xuống rồi Tiểu Nghệ?” Sở Thiên mỉm cười hỏi cô.
“Tiểu Thụ thấy chán quá nên tôi dắt nó xuống đi xuống một chút.”
Đến bây giờ cây non mini vẫn chưa bước đi được, đi đứng lung lay lảo đảo, nếu không có ai dắt chỉ sợ nó không đi nổi. Được cái Tiểu Thụ lại rất thích đi bộ, hổ mẹ lại không để ý đến nó, Kiều Nghệ chỉ đành dắt nó đi tới đi lui.
“Ồ, Tiểu Thụ vẫn chưa học được cách đi bộ à?”
Lúc trước khi cây non mini còn là một cái cây, nó kiêu ngạo đến mức ngoại trừ mấy người Kiều Nghệ ra, Cố Hựu Kỳ mà muốn chạm vào nó cũng không dám chạm. Bây giờ, anh ta nhìn thấy nó trở thành một cậu bé đáng yêu như vậy, nhìn có vẻ không có cảm giác nguy hiểm cũng làm trái tim anh ta sôi sục. Cố Hựu Kỳ nhanh chóng bước qua bên kia, bế cây non mini còn chưa cao đến đầu gối của mình lên.
Hành động bất thình lình này làm cây non mini không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên. Cơ thể nó nhẹ bẫng, tầm nhìn cũng thay đổi.
“Ơ?”
Cây non mini kêu một tiếng ‘Con bà nó’.
Đôi mắt Cố Hựu Kỳ sáng lên: “Tiểu Thụ à, gọi một tiếng anh trai Cố cho anh nghe coi?”
Anh ta không moi được tiếng anh trai từ Kiều Nghệ đã đành, chẳng lẽ cũng bó tay luôn trước mặt cây non mini ư?
Cố Hựu Kỳ càng nghĩ càng cười sung sướng.
Cây non mini: “…”
Sao ai cũng muốn chiếm lợi của nó vậy cà? Cây bị hổ trắng nhỏ áp bách đã đành, đằng này con người kia cũng muốn ức hiếp nó sao?
Cây non mini nghĩ vậy, học theo hổ trắng nhỏ liếc Cố Hựu Kỳ một cái sắc lẹm, dáng vẻ ngoài lạnh trong nóng ‘Tôi không thèm để ý đến anh’.
“Phì…”
Kiều Nghệ thực sự không nhịn được mà bật cười.
“Buông, buông, xuống, dưới, đi!” Cây non mini trừng mắt với Cố Hựu Kỳ, ra lệnh cho anh ta.
“Không buông! Tiểu Thụ à em chỉ cần gọi một tiếng anh trai Cố là anh đặt em xuống liền.”
Khuôn mặt của cây non mini đỏ bừng vì tức giận trước hành vi vô liêm sỉ của Cố Hựu Kỳ, nó suy nghĩ rồi lập tức biến trở về thân cây. Dáng người thu nhỏ và quần áo của nó đồng thời tuột khỏi tay Cố Hựu Kỳ. Trong nháy mắt vừa rơi xuống đất, cây non mini sử dụng bộ rễ linh hoạt của mình chạy bịch bịch về bên người hổ trắng nhỏ.
Nó thở hổn hển mấy hơi rồi bò lên trên cánh tay cô, nó còn hung hãn khua khoắng cành cây mảnh khảnh của mình về phía Cố Hựu Kỳ vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Đây là lần đầu tiên Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên được chứng kiến người sống sờ sờ biến thành thực vật. Rõ ràng đây là một cú sốc rất to lớn đối với bọn họ nên cả hai mới đều đờ người ra tại chỗ.
Sở Thiên là người đầu tiên phản ứng lại, không biết nghĩ đến cái gì mà gã chuyển ánh mắt từ trên người cây non mini qua trên mặt Kiều Nghệ.
Nhắc mới nhớ, gã chưa từng thấy hình dạng hổ trắng của Kiều Nghệ bao giờ…
Không biết là cô có thể to lớn và hùng dũng mạnh mẽ được như hổ trắng lớn không nữa.
Cảm nhận được sự tức tối của cây non mini, Kiều Nghệ vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: “Cố Hựu Kỳ, anh lớn đầu như thế rồi còn bắt nạt Tiểu Thụ làm gì?”
Cô hồn nhiên quên luôn trước đó mình từng bắt nạt cây non mini, bảo nó phải gọi mình là chị gái như thế nào rồi.
Cố Hựu Kỳ xoa mũi, trên mặt có vẻ xấu hổ.
[Đồ tồi!]
[Đồ bại hoại!]
Cây non mini lập tức dùng cành viết ra mấy chữ lên án mạnh mẽ Cố Hựu Kỳ.
Trong mắt hổ mẹ hiện lên ý cười nhẹ, những ngón tay trắng như củ hành nhẹ nhàng vuốt ve những chiếc lá cây xanh tươi của của nó.