Chương 672
Thực sự ngu ngốc mà.
“Khụ, Tiểu Thụ còn học được cách khẩu nghiệp cơ à? Được đấy, không tệ đâu.”
Thấy cây non mini lại sắp bị Cố Hựu Kỳ chọc giận xù lông lên, Kiều Nghệ bèn vội vàng chuyển đề tài: “Thôi nào được rồi, anh đừng trêu chọc Tiểu Thụ nữa. Anh còn chưa trả lời vừa rồi các anh làm gì đâu nhé.”
Cố Hựu Kỳ biết dừng tay đúng lúc, hơi thu lại vẻ mặt cà lơ phất phơ: “Anh đang nói với Sở Thiên chuyện căn cứ Thần Quyến."
Sở Thiên ừ một tiếng, liếc sang bên Cố Hựu Kỳ, thốt ra câu hỏi mình chưa kịp đặt ra: “Anh nói là dị năng giả ở căn cứ Thần Quyến đa số là người cấp 6 cấp 7, anh cảm thấy chỉ với hai đội chúng ta có thể quét sạch căn cứ Thần Quyến không?”
Gã đang hỏi câu hỏi này một cách nghiêm túc.
Ngoài mấy người Kiều Nghệ ra, hai đội chỉ có tổng cộng ba mươi sáu người. Chỉ có gã là dị năng giả cấp 7, những dị năng giả còn lại hầu như đều cấp 4 cấp 5, chẳng khác gì đang lấy trứng chọi đá với căn cứ Thần Quyến.”
Chẳng lẽ là Cố Hựu Kỳ muốn đặt toàn bộ sức chiến đấu chủ chốt lên người Thẩm Chi Hủ ư?
Mặc dù anh rất mạnh nhưng sức lực của một người cũng chỉ có hạn chứ.
Sở Thiên nghĩ là cứ ỷ lại mãi vào Thẩm Chi Hủ không phải là một thói quen tốt.
“Tôi đã nghĩ tới vấn đề này rồi.” Cố Hựu Kỳ hiếm khi trở nên nghiêm túc: “Hiện giờ Trần Hiển Triều và Thư Nguyệt đã hoàn toàn khống chế được dị năng giả dưới tay Vân Đào, không còn việc gì của tôi nữa. Chúng tôi sẽ ở lại thêm một thời gian ngắn rồi rời đi.”
Cố Hựu Kỳ nghĩ đến chuyện hôm qua bàn bạc với hai người Trần Hiển Triều và Thư Nguyệt, hơi cau mày: “Đám người Trần Hiển Triều hiểu về căn cứ Thần Quyến và đồng ý điều động một đội dị năng giả trợ giúp chúng ta, nhưng những chuyện này cũng chỉ như hạt cát trong sa mạc."
Anh ta dừng một chút, thấy sắc mặt Sở Thiên nặng nề thì ra vẻ cười thoải mái: “Nhưng mà các anh không phải lo lắng, tôi sẽ đến căn cứ thủ đô một chuyến trước khi tới căn cứ Thần Quyến.”
Thấy mọi người đều nhìn mình, có vẻ như bọn họ không hiểu tại sao anh ta lại muốn đến căn cứ thủ đô, Cố Hựu Kỳ càng cười xán lạn hơn: “Đừng quên tôi cũng có người quen ở căn cứ thủ đô đấy nhé!”
Cố Hựu Kỳ vừa mới dứt lời, Kiều Nghệ mới nhớ tới người yêu theo truyện gốc của nữ chính, cũng chính là thế lực phức tạp của gia tộc Cố Hựu Kỳ ở căn cứ thủ đô. Có câu nói này của anh ta, vậy thì kế hoạch thanh trừng lần này sẽ thành công đến tám, chín phần.
Sở Thiên kinh ngạc nhìn về phía Cố Hựu Kỳ, nhìn dáng vẻ đắc ý của anh ta từ trên xuống dưới rồi gã nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ thằng nhóc này là boy phố ở thủ đô đấy à?”
“Ai mà biết được?”
Cố Hựu Kỳ hơi nghẹn họng, lập tức tìm kiếm sự giúp đỡ…
Ánh mắt tha thiết nhìn về phía Kiều Nghệ.
“Em nói coi Tiểu Nghệ, em thấy anh Cố đây có giống boy phố ăn chơi không?”
Kiều Nghệ biết anh ta không phải nhưng chỉ nhìn bề ngoài cà lơ phất phơ thì thực sự không thể cãi đi đâu được. Nhưng cô nhìn dáng vẻ Cố Hựu Kỳ như thế này lại không nhịn được nảy lên ý xấu.
“Boy phố ăn chơi?” Kiều Nghệ nhíu mày: “Tôi tưởng anh là định nghĩa hình ảnh của boy cháy phố ấy chứ.”
Cố Hựu Kỳ bị đâm sau lưng, buồn bực không thôi.
“Haiz, anh không còn là người anh trai Tiểu Nghệ em yêu quý nhất nữa sao?”
“Người anh trai yêu quý nhất? Anh đang nhắc đến anh đấy à?”
Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên vang lên làm cả người Cố Hựu Kỳ chấn động cực mạnh, trên thái dương toát ra mồ hôi lạnh.
“Hả? Anh trai gì cơ? Tôi có biết gì đâu…” Anh ta lập tức giả ngu.
Quải đạn, tên khốn này xuống đây từ khi nào vậy? Anh ta còn không hề phát hiện ra!
Cố Hựu Kỳ nghĩ đến lời mình vừa nói, yên lặng lùi lại vài bước.
Thẩm Chi Hủ cười lạnh, cái tên này ngứa mồm thật, dám nhân lúc mình không có ở đây để lấn lướt Ngao Ngao!
Ngay cả anh đây còn không dám nhận mình là người anh trai Ngao Ngao yêu quý nhất mà Cố Hựu Kỳ dám ư?
(Sở Thiên: Không những ngứa mồm mà còn ngứa mình.
Cố Hựu Kỳ: Cút, chó chê mèo lắm lông!
Thẩm Chi Hủ: Ai cho anh lá gan này đấy?
Cố Hựu Kỳ: Lương, Lương Tĩnh Như chăng?)