Chương 673
***
“Ngao Ngao, em biến trở lại rồi à?”
Trong rừng núi rộng lớn, một người đàn ông tuấn tú mặc áo khoác màu xám nhạt không hề gò bó ngồi trên bãi cỏ hơi ố vàng. Anh dựa lưng vào một thân cây đại thụ, duỗi thẳng hai chân thon dài trên mặt đất. Trên đùi anh có một cái đầu lông xù to tròn vo đang nằm úp sấp.
Đó là một con hổ trắng, bộ lông có sọc xám như tuyết thoạt nhìn bóng mượt mịn màng, đặc biệt là hai cái tai lông xù hình bán nguyệt trắng nõn hơi run lên nhè nhẹ sau khi nghe thấy tiếng nói dụ dỗ của người đàn ông.
Kiều Nghệ mở hờ đôi mắt màu xanh nhạt, liếc nhìn Người đẹp ốm yếu đã dừng vuốt lông cho mình. Cô vô cùng không hài lòng hừ mũi một tiếng, vươn móng vuốt hổ đã lớn hơn không ít đặt bàn tay to của người đàn ông lên đầu mình. Cô dùng hành động để biểu thị bản thân vẫn muốn vuốt lông nữa.
Vốn dĩ hôm nay bọn họ ra ngoài mang theo hổ mẹ và cây non mini đi săn cùng, nào ngờ Kiều Nghệ biến thành hình dạng hổ trắng. Thế mà Người đẹp ốm yếu lại lừa gạt cô đến bên cạnh anh, tiếng nói anh dễ nghe mê hoặc lòng người làm cô chóng mặt nằm lên người anh, tận hưởng “dịch vụ vuốt lông” của anh.
Lúc này Kiều Nghệ nghe thấy Thẩm Chi Hủ dụ dỗ cô biến trở về hình người thì nhẹ nhàng vẫy đuôi, tạo thành chút cảm giác lười biếng.
“Grao grao…” Không biến đâu.
Cô biến thành người còn phải thay quần áo, rất phiền phức, để quay về rồi tính sau đi.
Thẩm Chi Hủ nhìn thái độ uể oải kia của hổ trắng nhỏ cũng đã hiểu ý của Kiều Nghệ. Anh cười khổ một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng chấm lên cái mũi ướt át của cô.
Kiều Nghệ chỉ cảm thấy mũi mình ngứa ngáy bèn vô thức lè lưỡi ra liếm. Cô không để ý Người đẹp ốm yếu chưa thu tay về, đầu lưỡi có gai ngược liếm trúng lên ngón tay Thẩm Chi Hủ.
Cơ thể cả người lẫn hổ đều cứng đờ.
Ánh mắt Thẩm Chi Hủ sâu xuống, anh nghĩ đến nụ hôn chuồn chuồn lướt nước ngày đó, cảm thấy lòng mình ngứa ngáy.
Kiều Nghệ cũng ngượng ngùng, ánh mắt đảo qua đảo lại chứ không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của ai đó.
“Ngao Ngao ngoan nhé, em biến trở lại thành người được không nào?”
Kể từ ngày bày tỏ tình cảm đó, bọn họ vẫn chưa có thời gian ở riêng với nhau. Thẩm Chi Hủ cũng ngại hổ trắng lớn cứ kè kè bên cạnh Kiều Nghệ nên cũng không tiện tỏ ra quá thân mật với cô, chỉ sợ bị hổ trắng lớn phát hiện ra điều gì không bình thường…
Dù sao da mặt anh có dày đến đâu cũng không dám trêu chọc con gái yêu của mẹ vợ tương lai ngay trước mặt ‘bà’.
“Gru gru…” Phiền phức lắm ấy, không biến hình đâu.
Kiều Nghệ không nhận ra ý tứ của Người đẹp ốm yếu nên khẽ khàng lắc cái đầu to.
Thẩm Chi Hủ thực sự hết cách với cô bạn gái nhỏ của mình, chỉ có thể dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt lông xù đã trưởng thành của cô, hơi dùng sức vò loạn một hồi.
Kiều Nghệ bị xoa đến mức choáng váng, hai mắt gần như thấy ngôi sao bay vòng vòng.
Hu hu, Người đẹp ốm yếu hành hạ hổ nè!
Sau khi Thẩm Chi Hủ dừng tay, thấy cô bị chóng mặt, bộ dạng ngu ngơ mơ màng đáng yêu không chịu được. Anh lập tức đưa tay bế cô vào trong lòng mình, dụi trán vào trán cô.
Bọn họ đã từng có hành động thân mật này từ khi Kiều Nghệ còn là một đứa nhỏ, nhưng bây giờ đã khác xưa rồi. Nghĩ đến quan hệ của hai người làm cô không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ, vùi gương mặt nhăn nhó vào trong lồng ngực Người đẹp ốm yếu, cọ cho trái tim Thẩm Chi Hủ càng ngứa ngáy hơn.
“Ngao Ngao đừng cọ lung tung."
Kiều Nghệ dừng động tác lại, cô cảm thấy lời nói này của Người đẹp ốm yếu còn có ý nghĩa khác. Lông tóc trên mặt cô nóng bừng, ánh mắt nhìn anh cũng hơi kỳ quái.
Không phải chứ, Người đẹp ốm yếu đang ám chỉ ấy ấy với mình đó hả?
Thẩm Chi Hủ không khỏi cảm thấy ánh mắt hổ trắng nhỏ nhìn mình không phù hợp, không biết xuất phát từ cảm giác gì nhưng anh phải giải thích một chút: “Bây giờ em hơi nặng, cọ qua cọ lại như vậy anh không bế nổi em đâu.”