Chương 674
Lời nói này không khác gì sét đánh ngang tai Kiều Nghệ.
Cái gì cơ? Em nặng lắm hay sao?
Trong mắt Kiều Nghệ tràn đầy vẻ không thể tin được.
Không phải em có cân nặng bình thường ư? Tại sao Người đẹp ốm yếu lại có thể nói em nặng được?
Có người con gái nào thích nghe lời này đâu chứ?
Kiều Nghệ đau tim đến mức hai mắt sắp tóe lửa đến nơi rồi.
Thẩm Chi Hủ cũng nhận ra mình nói sai bèn vội vàng an ủi cô: “Không phải đâu, ý anh không phải là vậy đâu Ngao Ngao.”
Anh thực sự có ý đó mà!
Kiều Nghệ hung dữ hừ một tiếng với anh, móng vuốt hổ to lớn dán lên mặt anh không thương tiếc.
Mặc dù cô không dùng sức lực nhưng hành động bất thình lình cũng làm Thẩm Chi Hủ hơi buông lỏng tay ra. Kiều Nghệ cũng nhân cơ hội này tuột ra khỏi vòng tay của anh.
“Ngao Ngao.”
Trong lồng ngực trống rỗng làm lòng Thẩm Chi Hủ mất mát theo, anh vô thức gọi tên cô.
Kiều Nghệ không để ý đến anh, bốn chân mau chóng chạy về một hướng thật xa.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy, trên gương mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Anh không đứng im tại chỗ mà nhấc chân đi về phía Kiều Nghệ đang chạy.
Đắc tội với bạn gái, anh phải đi dỗ dành cô thôi.
…
Thẩm Chi Hủ rời đi không lâu, cây non mini đã mang theo mấy con mồi quay lại.
Bây giờ nó đã nếm được món ngon của con người, không cần phải cạnh tranh số lượng đi săn với đám hổ trắng lớn nữa. Nó cũng muốn săn bắt nhiều nhất có thể, dù sao cuối cùng thịt cũng đi vào miệng nó thôi mà.
Cây non mini nhớ đến món ăn tối qua thần chết tự tay làm thịt nướng nóng hổi, dầu nóng xèo xèo, thơm ngào ngạt mà nó cảm nhận được nước miếng của mình sắp chảy ra đến nơi rồi.
Nó vô thức đưa cành lên lau đi mới chợt nhớ ra mình làm gì có miệng, bèn ngượng ngùng thu cành về.
Đường về nhà là vào tim ta, cây về nhà đây…
Kết quả cây non mini vừa về đến nơi thì không thấy bóng dáng thần chết đâu. Nó nghi ngờ dùng cành quét qua thân cây của mình, vòng mấy lượt quanh cái cây mà lúc trước Thẩm Chi Hủ còn tựa lưng.
Lạ ghê ta, không phải là hẹn nhau tập hợp ở đây ư? Thần chết đi đâu mất rồi?
Thẩm Chi Hủ được cây non mini nhắc tới đã tìm thấy bóng dáng của Kiều Nghệ.
Lúc này cô đang nhìn chằm chằm vào một con động vật biến dị đang cúi đầu ăn cỏ.
Đó là một con hươu đực biến dị, kích thước của nó cũng bị đột biến, cao khoảng hai mét, cao gấp đôi một con hươu đực bình thường. Sừng hươu trên đỉnh đầu hươu đực biến dị phân nhánh ra, bên trên có màu nâu đậm, cực kỳ giống như vết máu khô.
Thẩm Chi Hủ thấy cảnh này, không khỏi toát mồ hôi hột cho Kiều Nghệ. Nhưng anh không lên tiếng ngăn cản mà nhìn cô vòng ra sau, cảnh giác lại cẩn thận từng li từng tí tới gần hươu đực biến dị.
Kiều Nghệ còn chưa đi được mấy bước, đôi tai nhọn của con hươu biến dị hơi động đậy, dường như cảm nhận được ngọn gió nào đó. Nó bỗng nhiên quay đầu về sau nhìn thoáng qua, thấy ngay con hổ trắng cách đó không xa.
Theo lẽ thường thì khi động vật ăn cỏ nhìn thấy động vật ăn thịt đều sẽ sợ hãi chạy trốn. Nhưng con hươu đực này đã từng biến dị, nên đương nhiên không sợ hãi hổ trắng. Nó quay thân hình cao hai mét sang, đối mặt trực diện với hổ trắng.
Ơ?
Kiều Nghệ thấy hơi ngạc nhiên, hơi khựng bước chân lại.
Con hươu đực biến dị rống lên một tiếng, giậm chân xuống đất vài cái, ánh mắt nhìn hổ trắng lộ ra vẻ hung dữ.
Kiều Nghệ nhận ra sự dũng mãnh của con hươu đực biến dị nhưng cô không sợ hãi, thậm chí còn bị khơi dậy ý chí chiến đấu trong mình.
“Grao…”
Khi tiếng hổ gầm nặng nề vừa dứt cũng là lúc Kiều Nghệ nhanh chóng nhào về phía hươu đực biến dị.
Hươu đực biến dị cũng không chịu tỏ ra yếu thế, bốn chân lao về phía trước, đầu hơi cúi xuống, chĩa gạc hươu của mình về phía hổ trắng.
Lúc gần như va chạm, sừng hươu phân nhánh lóe lên vài tia điện màu xanh tím.
Là con hươu đực biến dị đã thức tỉnh dị năng hệ lôi!
Con ngươi Thẩm Chi Hủ co rút lại, anh lớn tiếng nhắc nhở: “Ngao Ngao cẩn thận!”