Chương 675
Đương nhiên Kiều Nghệ sẽ không lấy cứng chọi cứng với con hươu đực biến dị. Khi nhìn thấy ánh sáng điện màu xanh tím, cô đã sử dụng dị năng bao lấy âm thanh của mình. Đến lúc đâm sầm vào hươu đực biến dị, tiếng dòng điện lách tách trong gang tấc làm lông Kiều Nghệ hơi dựng lên.
Hay lắm! Xem ra cô sẽ phải dùng dị năng để bao trùm mình khi va chạm rồi!
Cú va chạm vừa rồi là Kiều Nghệ có ưu thế hơn, hươu đực biến dị bị sức tấn công mạnh mẽ của cô đánh bật liên tục lùi về phía sau, kéo giãn khoảng cách giữa hai bên. Kiều Nghệ điều chỉnh dị năng của mình, biến dị năng thành một tấm khiên chắn hình bán nguyệt, vận lực vào chân sau, tiếp tục vọt lên.
Hươu đực biến dị thấy hổ trắng biến mất trong chớp mắt thì giận dữ đến mức lỗ mũi thở phì phò. Không lâu sau, nó đột nhiên cảm nhận được sự nguy hiểm, định rút lui về phía sau nhưng lại bị sức lực khổng lồ không biết tên đánh bật ra. Nó đâm sầm vào cái cây đại thụ lớn vang lên tiếng nổ thật lớn.
“Hừ! Hừ! Hừ!”
Hươu đực biến dị giãy giụa đứng dậy, nó lắc đầu, phát ra những âm thanh giận dữ, xung quanh cơ thể lóe lên những tia điện màu xanh tím.
Ria mép Kiều Nghệ rung lên, biết dị năng của mình không có lực sát thương đành phải tiếp tục vọt lên. Nhưng trong ánh chớp lóe lên, cô nhớ ra một chiêu đã lâu không dùng. Hai mắt Kiều Nghệ sáng lên, nhanh chóng điều chỉnh phạm vi che chắn của khiên chắn, sau đó thu hồi tấm khiên.
Lúc này cô đã đến rất gần hươu đực biến dị, mắt thấy tia sét sắp giáng xuống người mình, Kiều Nghệ lập tức mở khiên chắn ra.
Vị trí của hươu đực biến dị vừa hay nằm một nửa cơ thể trong phạm vi khiên chắn nên cô nhanh chóng bật tấm khiên lên. Cơ thể hươu đực biến bị như thể bị năng lượng vô hình cắt ra làm đôi.
Từ lúc Kiều Nghệ thay đổi kế hoạch đến khi hoàn thành kế hoạch cũng chỉ mới trôi qua có mấy giây, nhưng mấy giây này đối với Thẩm Chi Hủ lại dài đằng đẵng. Khi thấy ánh chớp sắp giáng xuống người cô, trái tim anh hoảng hốt gần như ngừng đập. Thẩm Chi Hủ cũng đã chuẩn bị ra tay nhưng không ngờ…
Nhìn con hổ trắng cách đó không xa đắc ý lắc lắc đầu, Thẩm Chi Hủ vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
“Ngao Ngao thật là tài giỏi.”
Thẩm Chi Hủ vừa nói, vừa đi qua chỗ cô.
Kiều Nghệ nghe vậy liếm ria mép. Cô vốn định tiếp tục khoe mẽ với Người đẹp ốm yếu song sực nhớ ra vừa rồi anh nói mình nặng, cô vẫn chưa tha thứ cho anh đâu đấy!
Kiều Nghệ nghĩ đến đây thì hừ mũi một tiếng, liếc xéo anh một cái.
Thẩm Chi Hủ nhìn qua cũng biết rõ cô vẫn còn đang giận dỗi.
Anh hiền lành xích lại gần, ngồi xổm xuống. Thẩm Chi Hủ muốn chạm vào đôi tai mà mình yêu thích, chẳng qua lại bị Kiều Nghệ nhanh nhẹn né tránh.
“Gru…” Em vẫn còn đang giận á nha! Không cho anh chạm vào em đâu nhá!
Thẩm Chi Hủ cười khổ.
“Ngao Ngao, vừa nãy anh nói sai, em tha thứ cho anh được không?”
Kiều Nghệ không ừ hử gì nhưng thật ra trái tim đã mềm nhũn.
Hầy, cô cũng biết mình càng ngày càng nặng, có điều Người đẹp ốm yếu đột nhiên nói như thế… Cô là con gái mà, cũng biết xấu hổ chứ bộ.
“Ngao Ngao không hề nặng xíu nào, anh có thể ôm em về nè.”
Kiều Nghệ chớp mắt mấy cái, nhìn anh nửa tin nửa ngờ.
“Thật mà, Ngao Ngao cứ tin anh.”
Kiều Nghệ trợn mắt, không định làm khó anh nữa, nào ngờ Người đẹp ốm yếu lại bồi thêm một câu.
“Em không tin à, để anh ôm em quay về.”
Ôm cô đi về á?
Kiều Nghệ động lòng, song vẫn ra vẻ nghiện mà ngại.
“Grao…” Thôi được rồi, cho anh một cơ hội để thể hiện đấy nhé.
Cô nâng cằm lên, đôi tai lông xù giật giật, gương mặt nhỏ nhắn nhìn có vẻ ngoài lạnh trong nóng.
Thẩm Chi Hủ cực kỳ thích dáng vẻ này của cô, anh cười thu xác con hươu đực biến dị về. Thẩm Chi Hủ dùng cả hai tay bế hổ trắng đã dài hơn hai mét lên.
Kiều Nghệ vô cùng hớn hở, chóp đuôi lông xù lặng lẽ quấn quanh cổ tay của Người đẹp ốm yếu.
(Thẩm Chi Hủ: Một ngày suýt thì ngỏm .JPG)