Chương 678
Kiều Nghệ muốn biến về hình người, nên duỗi móng chỉ chỉ mình rồi kéo kéo quần của Người đẹp ốm yếu.
Ánh mắt Thẩm Chi Hủ hơi sâu hơn, anh thuận tay nắm lấy móng hổ của Kiều Nghệ, giọng nói trầm thấp dễ nghe phát ra: “Anh biết rồi, để tôi lấy quần áo cho em.”
Sau khi nói xong, trên tay Thẩm Chi Hủ xuất hiện một cái túi giấy, bên trong là quần áo Kiều Nghệ chuẩn bị cho mình trước khi ra ngoài.
Kiều Nghệ hài lòng gật gật đầu, miệng ngậm lấy túi giấy định rời đi thay quần áo, mới đi được vài bước cô bỗng nghĩ đến chuyện gì đó, quay đầu cảnh giác nhìn Người đẹp ốm yếu.
“Ngao ngao…” Người đẹp ốm yếu, anh không được nhìn lén đâu đấy!
Thẩm Chi Hủ nghe không hiểu ý cô, nhưng từ ánh mắt đề phòng và dáng vẻ cảnh giác trên mặt hổ trắng nhỏ, anh dường như đã hiểu gì đó mà cười cười bất đắc dĩ.
Cô nhóc kiêu căng này nghĩ gì về anh vậy? Sao anh có thể làm mấy chuyện như nhìn lén con gái thay đồ chứ? À mà…Không chừng về sau sẽ có cơ hội đấy.
Từ khi Ngao Ngao biến thành người, ngực Thẩm Chi Hủ có hơi nóng lên khi nhìn thấy dáng vẻ thiếu nữ co lại thành trẻ con của cô.
Cây non mini thấy hổ trắng nhỏ đi thay quần áo, nó lạch bạch lạch bạch đến gần Thẩm Chi Hủ, to gan mà biểu đạt ý mình.
[Tôi cũng muốn biến thành người.]
“Biến đi,” Thẩm Chi Hủ lấy một túi giấy khác ra, thứ này thuộc về cây non mini.
Cây non mini vui vẻ, một nhánh cây cầm lấy túi giấy rồi chạy về phía hổ trắng nhỏ bên kia, nhưng bị thần chết tay mắt lanh lẹ ngăn cản lại.
“Mi đi đâu thế?”
[Tôi đến chỗ hổ trắng nhỏ.]
Sắc mặt Thẩm Chi Hủ có hơi đen: “Không được, mi thay đồ ở chỗ này đi.”
Nhóc ranh này, dám chiếm tiện nghi của Ngao Ngao à.
Cây non mini nhận ra thần chết không vui vẻ, nó nhút nhát đặt túi giấy xuống, trong lòng suy nghĩ, một đứa trẻ ba tuổi trần truồng đột nhiên xuất hiện, khuôn mặt trắng nõn nho nhỏ tràn đầy vui mừng. Nó không cần Thẩm Chi Hủ giúp đỡ mà lấy quần áo trong túi giấy ra rồi vụng về mặc lên người mình.
Đây đều là thần chết dạy nó, ngoài ra nó cũng sợ mỗi lần thay đồ phải nhờ cậy anh giúp đỡ, nên mới cố gắng học tập từ mình thay đồ vẫn yên tâm hơn.
Khi Kiều Nghệ trở về, cây non mini đang hì hục mặc quần, hình ảnh này rất hài hước khiến cô không nhịn được mà bật cười.
Hổ mẹ nghe thấy thì nhìn qua, cái đầu lớn nghiêng nghiêng trông rất đáng yêu.
“Mama muốn biến thành người sao?
Hổ mẹ lắc lắc đầu.
Nó ngán phiền phức, bây giờ mà biến thành người thì lúc sau lại phải biến trở về, còn không bằng cứ để như vậy, huống hồ nó không mê mẩn đồ ăn nhân loại như cây non mini.
“Được rồi.”
Hổ mẹ gật gật đầu rồi nhìn dòng suối nhỏ, cái đuôi phía sau nhẹ nhàng lắc lư, nó bước từng bước xuống suốt, ngoại trừ phần đầu thì cả người nó đều ngâm mình trong nước.
Lúc này cây non mini đã thay xong quần áo, còn vốn định nhờ hổ trắng nhỏ đỡ mình đi đường. Nhưng khi thấy thần chết kè kè bên người cô, nó đành bất đắc dĩ mà từ bỏ, bản thân đành lấy hết can đảm vừa đi vừa bò đến bên bờ suối.
Kiều Nghệ thấy vậy, không yên tâm mà nhắc nhở: “Tiểu Thụ Miêu cẩn thận nhé, đừng để rơi xuống nước đấy.”
“A!” Cây non mini lên tiếng, nó ngồi cách chỗ hổ trắng lớn không xa, chân dính bùn nên bỏ vào nước, nước suối lạnh lẽo kích thích đến mức cơ thể nho nhỏ của nó run run lên. Sau đó dường như nó phát hiện trò này rất vui, thế là nó đong đưa hai cái chân nhỏ của mình khiến bọt nước văng tung tóe khắp nơi.
Đôi mắt mở to của hổ mẹ hơi híp lại, thấy cây non mini chơi vui như vậy thì hơi cau mày, nó sợ Tiểu Thụ Miêu cứ đá chân như vậy sẽ vẫy nước bắn lên người mình nên âm thầm lặng lẽ bơi xa một chút.
“Em đừng lo lắng, Tiểu Thụ Miêu không phải đứa trẻ bình thường.” Thẩm Chi Hủ an ủi khi thấy Kiều Nghệ không yên tâm mà nhắc nhở cây non mini, sau đó anh duỗi tay nắm lấy tay cô dưới tấm che bếp lò, lúc này anh mới thấy thỏa mãn khi cảm nhận được sự mềm mại từ bàn tay nhỏ, không nhịn được mà còn bóp bóp tay cô.