Chương 679
Kiều Nghệ ngại ngùng chớp chớp mắt, cô định rút tay về nhưng lại bị Người đẹp ốm yếu nắm chặt lấy tay.
“Này, anh làm gì vậy, đừng để mama thấy.”
“Em yên tâm, Đại Bạch không nhìn thấy đâu.” Sau khi Thẩm Chi Hủ nói xong, anh tỏ vẻ tủi thân nói: “Chúng ta xác định quan hệ được mấy ngày rồi mà vẫn chưa ở riêng lần nào.”
Kiều Nghệ có hơi khiếp sợ khi nghe thấy giọng điệu oan ức của Thẩm Chi Hủ, cô cũng quên mất việc rút tay khỏi bàn tay lớn kia mà quay đầu nhìn anh, khi thấy khuôn mặt xinh đẹp của anh hơi cúi xuống, trái tim cô bỗng mềm ra, do dự một hồi thì thì mở miếng nói: “Còn không phải do sợ mama phát hiện sao?”
Thật ra trong lòng cô cũng hơi ngứa ngáy, cô cũng muốn ở riêng với Người đẹp ốm yếu làm một ít chuyện thân mật…
Sắc mặt Thẩm Chi Hủ hơi cứng lại, có điều khi cảm giác cô đang lấy lòng mà dùng ngón tay gãi gãi lòng bàn tay mình, tâm trạng của anh bỗng tốt hẳn: “Bây giờ Ngao Ngao thấy chúng ta giống gì không?”
“Gì cơ?”
“Rất giống đang vụng trộm yêu đương đấy?”
“…”
Kiều Nghệ suýt chút nữa bị nước bọt của mình làm sặc, cô ngỡ ngàng không thể tin nổi mà nhìn người nào đó, dáng vẻ nghiêm túc của Thẩm Chi Hủ bây giờ đã hoàn toàn thay đổi nhận thức của cô về anh.
“Em sao vậy?” Thẩm Chi Hủ chớp chớp mắt mà tỏ vẻ ngây thơ vô tội.
“Anh đừng có nói bậy.” Gương mặt Kiều Nghệ bỗng ửng đỏ, khóe mắt nhìn thấy hổ mẹ dường như đang nhìn về phía này, cô giật mình rút tay mình về: “Được rồi, anh nhanh nhanh chuẩn bị đồ ăn đi, em đói rồi!”
Dù nói như vậy, nhưng trong Kiều Nghệ vẫn nghĩ đến lời nói lúc nãy của anh.
Yêu đương vụng trộm ư? Sao cô cảm thấy…Có hơi giống vậy ta?
Thẩm Chi Hủ có hơi tiếc nuối khi không được nắm tay nhỏ lâu thêm, nhưng anh nghe thấy bạn gái nói than đói bụng, sao anh có thể lười biếng mà ăn đậu hủ tiếp được, vội vàng vén tay áo lên làm cơm cho bạn gái nhỏ ăn trước đã.
……
“Tôi muốn gặp Thẩm Chi Hủ.”
Trước cửa biệt thự có một người đàn ông trung niên dáng vẻ tiều tụy đang đứng, hai mắt ông ta giăng kín tơ máu đỏ, quanh miệng là một hàm râu xanh, giờ phút này đang căng cứng mặt nhìn chằm chằm thủ vệ dị năng giả trước cửa căn biệt thự lớn.
“Xin lỗi, anh Thẩm của chúng tôi không ở đây.” Người trả lời người đàn ông trung niên là Nhan Dục Chương, từ thủ hạ mà cậu ta biết được Đường Thế Hằng lại đến gây chuyện, vì vậy mà nhanh chân đuổi đến đây thì thấy dáng vẻ nghèo túng của ông ta.
Lúc trước Đường Thế Hằng còn có thể bỏ qua sự bất kính của những người này, nhưng tình hình bây giờ đã khác, tất cả thuộc hạ dị năng giả bỗng nhiên biến mất, ngay cả vợ ông ta cũng không thấy đâu, sau khi ông ta bị dụ bắt khỏi căn cứ thì con trai út chết oan chết uổng!
Ông ta tuyệt đối không tin trong chuyện này không có sự sắp đặt của Thẩm Chi Hủ!
“Thẩm Chi Hủ không ở đây? Sao nó không ở đây được chứ! Tôi là cha của Thẩm Chi Hủ, là người đã sinh ra rồi nuôi nó lớn mà, các người nhanh gọi nó ra đây gặp tôi! Nếu không đừng trách tôi không khách khí với mấy người!” Đôi mắt Đường Thế Hằng đỏ ngầu, gương mặt hốc hác tiều tụy lộ vẻ dữ tợn. Dáng vẻ của ông ta khiến Nhan Dục Chương cau mày lại, mấy dị năng giả phía sau cũng lộ vẻ nóng nảy không kiên nhẫn.
“Mau để tôi gặp Thẩm Chi Hủ! Con sói mắt trắng vong ân phụ nghĩa kia đúng là không có lương tâm, ngay cả em trai mình cũng nhẫn tâm giết hại được!” Đường Thế Hằng là dị năng giả hệ kim, dưới cơn tức giận bàn tay ông ta tản ra ánh sáng vàng kim, trông như thể thật sự muốn động thủ với nhóm Nhan Dục Chương.
Mấy người nhóm Nhan Dục Chương cảnh giác, nhưng lưng cả đám bỗng thả lỏng khi nhìn thấy bóng dáng đang đi đến gần ở phía xa.
“Con sói mắt trắng? Ông làm gì mà có ân với tôi chứ?”
Giọng nói lãnh đạm xa lạ vang lên, trái tim Đường Thế Hằng dường như bị thứ gì đó đập mạnh, đầu óc trống rỗng nhanh chóng xoay lại, ông ta sững người ngơ ngác khi nhìn thấy khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ kia.