Chương 686
Khả năng học tập của nó không tệ, chỉ qua vài lần đã học được cách dùng đũa, nhưng cây non mini thì lại cảm thấy đũa quá khó dùng, đến bây giờ vẫn còn đang dùng nĩa.
Hổ mẹ ăn miếng thịt bò trong nồi lẩu cay, vừa vào miệng thì vị giác nhạy bén trên đầu lưỡi lập tức cảm nhận được vị cay.
Đây là lần đầu tiên nó nếm thử vị cay, hai gò má trắng muốt như ngọc bị vị cay kích thích ửng đỏ, đôi mắt màu lam nhạt ngập nước kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp khiến Kiều Nghệ nhìn đến ngây ngốc.
Đẹp, đẹp quá.
Ma ma của cô cũng đẹp quá đi thôi!
Kiều Nghệ u mê với vẻ đẹp của ma ma mình, đợi đến khi hổ mẹ không chịu vị cay này, hai gò má càng ngày càng đỏ thì cô mới kịp phản ứng.
"Ôi, con quên đây là lần đầu tiên ma ma ăn cay. Nào nào, mẹ uống sữa đi, sữa có thể giải cay!" Kiều Nghệ vội vàng đặt sữa ướp lạnh vào tay hổ mẹ.
Dù bị cay không chịu nổi nhưng hổ mẹ vẫn giữ nguyên thái độ bình tĩnh, cầm lấy sữa bò uống mấy ngụm để gột bớt vị cay trong miệng, nó nhẹ nhàng thở ra.
"Ma ma, mẹ vẫn ổn chứ?" Kiều Nghệ lo lắng hỏi.
"Ừm." Hổ mẹ khẽ gật đầu, nó ngước mắt quan sát cây non mini đang ăn nguyên liệu được nấu chín trong nồi nước lẩu nấm không cay một cách ngon lành ở đối diện, rồi lại nhìn nhóc con luôn chăm sóc cho mình mà không hề ăn gì, trong lòng an ủi: "Con yêu ăn đi, không cần để ý đến mẹ đâu."
Thấy nhóc con dường như có hơi lưỡng lự, nó giật giật môi, xem như nở nụ cười: "Mẹ tự làm được."
"Vậy được rồi." Hổ mẹ nói như vậy thì cô cũng không nói gì nữa, cầm lấy đũa bắt đầu giành ăn với cây non mini.
Thẩm Chi Hủ không thích ăn nên ở một bên làm nhân viên phục vụ, hết thức ăn thì bỏ thêm vào nồi uyên ương.
Kiều Nghệ thấy anh như thế, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà trừng mắt nhìn anh. Cô chia một nửa số đồ ăn cướp được từ chỗ cây non mini cho anh, miệng nhỏ bị cay đến đỏ bừng nhưng vẫn không quên hung dữ nói với anh: "Anh mau ăn đi!"
Trong lòng Thẩm Chi Hủ ngọt ngào, anh ừ một tiếng rồi từ từ ăn đồ ăn mà Kiều Nghệ chia cho mình. Trong lúc lơ đãng chạm phải ánh mắt hổ mẹ nhìn qua, anh còn vui vẻ nhướng mày.
Hổ mẹ: "..."
Trong lòng hổ mẹ lướt qua một cảm giác kỳ lạ, vì sao vừa rồi nó cảm nhận được thú hai chân này tỏa ra một tia động dục nhỉ?
Nó lại nghi ngờ nhìn sang, lúc này Thẩm Chi Hủ đã khôi phục bình thường, tia cảm giác động dục chợt lóe lên đó đã biến mất không còn dấu vết.
Chắc chỉ là ảo giác thôi, chưa từng nghe nói thú hai chân cũng có kỳ động dục.
Hổ mẹ nhét một miếng đậu hũ nóng như sắp nhũn ra vào trong miệng, lặng lẽ suy nghĩ.
***
Sở Thiên trở về vào sáng sớm hôm sau, Cố Hựu Kỳ nói với gã về chuyện của căn cứ thành phố Mị. Anh ta vui mừng khôn xiết khi thấy gã đồng ý, lập tức chạy đi tìm Trần Hiển Triều.
Tác phong hấp tấp này khiến Kiều Nghệ đang ngồi ở phòng khách luyện tập gắn dị năng vào mũi tên xương phải căng mắt ra.
"Tiểu Nghệ, lâu rồi không gặp."
"Không lâu lắm, anh về rất nhanh." Kiều Nghệ mỉm cười, thấy Sở Thiên ngồi ở đối diện mình như chưa có ý định trở về phòng, cô suy nghĩ rồi hỏi: "Sở Thiên, lần này anh mang tới tổng cộng bao nhiêu người, cấp bậc dị năng như thế nào?"
Căn cứ Thần Quyến chắc chắn là khúc xương khó gặm, lần này trở về Sở Thiên cũng nói nặng nhẹ với anh em, để bọn họ tự nguyện đăng ký vào hành động lần này.
Dù vậy vẫn có một số người người ngần ngại chùn bước.
Nhưng Sở Thiên không thèm để ý, gã không thể áp đặt ý chí của mình lên người khác được.
Có người không muốn đi thì đương nhiên cũng có người muốn đi.
Sở Thiên nghĩ đến đây thì hơi cong môi: "Lần này anh mang về hai mươi ba người, trong đó năm dị năng giả cấp 6, tám dị năng giả cấp 5, mười dị năng giả cấp 4."
Sở Thiên nói xong thì dừng lại một lát, lén nhìn lướt qua biểu cảm của Kiều Nghệ, thấy mặt cô không có gì khác thường mới nhẹ nhàng thở ra.