Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 687

Chương 687
"Họ là dị năng gì?"

"Đa số là dị năng ngũ hành và dị năng ngũ hành diễn sinh, dị năng hiếm chỉ có hệ sương mù và hệ không gian."

Dị năng giả hệ không gian kia còn đặc biệt tới để phụ trách nhà kho cho tiểu đội của họ.

"Chà, cũng không tệ." Kiều Nghệ khẽ gật đầu, âm thầm ghi nhớ người bên phía Sở Thiên.

Thẩm Chi Hủ thấy cô để ý như vậy bèn dứt khoát gọi Nhan Dục Chương tới, để cậu ta nói rõ tình hình của đội mình.

Đội của Cố Hựu Kỳ rõ ràng đông hơn đội của Sở Thiên, cộng thêm đa số đều được giải cứu khỏi viện nghiên cứu của căn cứ Hoài Long, cho nên hận viện nghiên cứu Tư Hoài thấu xương.

Những người đó tổng cộng có mười tám người, cấp bậc dị năng bình quân vốn ở cấp 3, nhưng sau khi ra khỏi căn cứ Hoài Long thì nhiều lần gặp nguy hiểm, dù không mất mạng nhưng thực lực cũng có tăng lên, cấp bậc của họ cũng đã thăng đến cấp 5.

Mà dị năng của mười ba người trong đội ban đầu của Cố Hựu Kỳ cũng đều ở cấp 5.

Sở Thiên nghe vậy thì có vẻ xấu hổ, ho nhẹ một tiếng rồi hỏi một vấn đề: "Tình hình bên phía thành phố Mị rất nghiêm trọng hả?"

"Rất nghiêm trọng." Khuôn mặt Nhan Dục Chương đầy nghiêm trọng, sợ Sở Thiên đánh trống lui quân nên cậu ta lập tức nói bổ sung: "Nhưng anh đừng lo, có anh Thẩm ở đây thì chắc chắn không có vấn đề gì lớn đâu!"

Cậu ta kéo ra một nụ cười, lưng cậu ta cứng đờ, khi liếc thấy Thẩm Chi Hủ cười như không cười, vội vàng mỉm cười lấy lòng với anh.

"Anh Thẩm, anh nói có đúng không?"

Thẩm Chi Hủ không đáp, anh không muốn làm bảo mẫu cho người khác.

Kiều Nghệ thấy mặt anh không có cảm xúc gì, đành phải nhẹ nhàng nhéo tay của anh.

Hành động không coi ai ra gì của hai người khiến Nhan Dục Chương và Sở Thiên sửng sốt.

"Tôi không làm bảo mẫu, nhưng sẽ không để họ chết là được."

Lời này tuy khó nghe nhưng vẫn khiến Nhan Dục Chương thở phào nhẹ nhõm. Cậu ta lén giơ ngón tay cái với Kiều Nghệ ở chỗ mà Thẩm Chi Hủ không nhìn thấy được.

Em gái Kiều Nghệ, tuyệt lắm!

Kiều Nghệ khẽ nhíu mày không nói gì.

Ánh mắt Sở Thiên rời khỏi đôi tay đang nắm của hai người: "Cố Hựu Kỳ nói chuyến này đến thành phố Mị, dị năng giả không đến cấp 7 cũng có thể thăng được một cấp, điều này có thật không?"

"Gần như là vậy, vào thời khắc sinh tử chắc chắn sẽ có tiềm năng bộc phát." Thẩm Chi Hủ mỉm cười, đáy mắt lại không có ý cười: "Hiện tại thế giới này vốn rất tàn khốc, không trải qua chút nguy hiểm thì sao có thể trở thành cường giả được, đúng không?"

Ở kiếp trước, zombie đã bị loài người tiêu diệt gần hết, zombie còn lại hầu như đều từ cấp 7 trở lên, có chỉ số IQ thấp và bắt đầu biết tránh né loài người.

Không có sự uy hiếp của zombie, ăn nhầm động thực vật biến dị không phù hợp với thuộc tính của bản thân lại trở thành mối nguy hiểm của người sống sót.

Số lượng zombie có hạn, nhưng động thực vật biến dị lại vô hạn, Thẩm Chi Hủ vô thức xoa xoa mi tâm khi nghĩ đến khung cảnh chiến đấu hỗn loạn ở kiếp trước.

"Người đẹp ốm yếu, anh sao vậy?"

"Anh không sao." Thẩm Chi Hủ lắc đầu.

Sở Thiên nghe ra ý tứ trong lời nói của Thẩm Chi Hủ, miệng mấp máy nhưng cuối cùng lại không hề nói gì.

Đêm hôm đó, Cố Hựu Kỳ còn bí mật dẫn theo Trần Tống trở về.

Khoảnh khắc nhìn thấy Trần Tống, Kiều Nghệ nhớ tới tinh hạch màu hồng, cô suy nghĩ một lúc rồi cầm lấy tinh hạch màu hồng đi tìm Trần Tống.

Trần Tống không ngờ Kiều Nghệ quay lại, vừa tắm rửa xong nên trên người cậu ta tỏa ra hơi nóng, trên gương mặt thanh tú có hơi ửng hồng.

"Tiểu, Tiểu Nghệ, chị tìm tôi hả?"

"Ừ, tôi vào có tiện không?"

"Đương nhiên!" Trần Tống vặn vẹo cái đuôi rắn cường tráng của mình, nhường đường cho Kiều Nghệ: "Chị tìm tôi có chuyện gì không?"

Kiều Nghệ lập tức mở lòng bàn tay để lộ ra tinh hạch màu hồng nằm trên đó.

Trần Tống sửng sốt: "Tinh hạch màu hồng?"

"Ừ, cậu đã từng hấp thu chưa?"

Trần Tống lắc đầu: "Tôi chưa từng hấp thu, cũng... Không muốn hấp thu."

Kiều Nghệ nghe ra sự thất vọng trong giọng nói của cậu ta, bối rối nói: "Xin lỗi, không phải tôi cố ý đâu."

 


Bình Luận (0)
Comment