Chương 688
"Không sao đâu, tôi có thể hỏi tại sao chị lại muốn hỏi tôi vấn đề này không?" Trần Tống mau chóng khôi phục sự tự nhiên, bờ môi còn nở nụ cười ngại ngùng.
"Tôi nghĩ... Nếu như tinh hạch màu hồng cải tạo bên trong cơ thể người xuất hiện biến dị, không biết nếu cậu hấp thu thì đuôi rắn có thể biến thành chân dài hay không."
Con người Trần Tống hơi co lại, rõ ràng là bị lời nói của Kiều Nghệ làm cho khiếp sợ.
"Thật, thật sao?"
Nếu thật sự như vậy, vậy thì chân của cậu có phải là có thể trở lại rồi không?
Trái tim Trần Tống đang run rẩy vì kích động.
"Tôi cũng không biết, đây chỉ là suy đoán của tôi thôi."
Vẻ kích động trên mặt Trần Tống dần tan đi, cậu ta im lặng nhìn tinh hạch màu hồng trong lòng bàn tay Kiều Nghệ.
"Cho cậu viên tinh hạch màu hồng này đó, nếu như cậu hấp thu thì hấp thu đi, không thể biến trở lại thì cậu cũng đừng quá đau lòng nhé."
"Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn chị." Trần Tống cầm lấy tinh hạch màu hồng trong tay Kiều Nghệ, lộ ra nụ cười thật lòng.
Hai người quen biết không bao lâu, nhưng cô là người đầu tiên quan tâm cậu ta, muốn biến chân trở lại giúp cậu ta.
Đáng tiếc là bên cạnh người đẹp đã có người bảo vệ, nếu không cậu làm thế nào cũng phải theo đuổi được người ta!
Trần Tống cụp mắt xuống, đáy mắt có vẻ cô đơn, song khi ngước mắt lên nhìn Kiều Nghệ lần nữa thì cảm xúc đó đã hóa thành hư không.
"Vậy cậu suy nghĩ thật kỹ nhé, tôi về trước đây."
"Được."
Trần Tống tiễn Kiều Nghệ ra cửa, nắm thật chặt viên tinh hạch màu hồng đó trong tay.
Vừa ra khỏi phòng của Trần Tống thì Kiều Nghệ thấy Người đẹp ốm yếu đang đứng ở cửa phòng của anh, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, tự dưng lại khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Kiều Nghệ cũng có chút sợ anh, nhưng vẫn kiên trì đi tới.
"Sao em lại ra ngoài?"
Thẩm Chi Hủ nhìn cô rồi lại nhìn cửa phòng của Trần Tống.
Nhớ lại Người đẹp ốm yếu đã ăn dấm của Trần Tống trước khi họ bày tỏ tình cảm, nụ cười trên môi cô cứng lại. Cô thấy nói điều này với anh trên hành lang cũng không hay, nên đẩy người vào phòng của anh.
Cạch.
Sau khi cánh cửa đóng lại, Kiều Nghệ chủ động giải thích: "Em mang tinh hạch màu hồng cho Trần Tống."
Thẩm Chi Hủ khẽ ừ một tiếng.
Kiều Nghệ còn đang chờ câu sau của anh, ngờ đâu anh chỉ ừ một tiếng mà không hề nói gì.
Khó tính, sao trước đây không phát hiện Người đẹp ốm yếu sẽ ăn dấm như vậy nhỉ?
Kiều Nghệ chớp mắt mấy cái, ngại ngùng tựa mình vào ngực của Người đẹp ốm yếu. Cô khẽ ngẩng đầu lên, một đôi mắt màu lam nhạt trong veo nhìn lên gương mặt đẹp trai của người đàn ông.
"Anh giận hả?"
"Không." Sắc mặt Thẩm Chi Hủ nhàn nhạt, hai tay lại từ từ ôm lấy vòng eo thon gọn của cô.
Kiều Nghệ cảm nhận được, khóe miệng cong lên. Cô nói bằng giọng mềm mại, nghe được lòng người cũng mềm nhũn.
"Không giận thì tốt rồi. Trong tay em có nhiều tinh hạch màu hồng lắm, chia sẻ một viên cho Trần Tống cũng không có vấn đề gì lớn." Kiều Nghệ nói xong còn cố ý dùng cằm cọ vào lồng ngực của anh.
Sự cọ xát khiến ngực Thẩm Chi Hủ ngứa ngáy không chịu nổi, lực vây quanh cô siết chặt hơn.
"Chỉ vậy thôi sao?"
"Nếu không thì sao?" Kiều Nghệ như vừa nũng nịu vừa hờn giận nhìn anh: "Được rồi được rồi, đừng giận nữa mà."
Yến hầu của Thẩm Chi Hủ lăn một vòng, hình như trong mắt hiện lên sự nguy hiểm.
Kiều Nghệ hoàn toàn không hay biết gì, thấy Người đẹp ốm yếu không mở miệng, cô như nghĩ đến gì đó, khẽ cắn cắn môi, kìm nén sự ngượng ngùng và nhón chân lên hôn môi của anh.
Hôn xong chắc là Người đẹp ốm yếu sẽ không ăn dấm nữa đâu nhỉ?
Cô vốn chỉ định chạm vào một cái rồi tách ra, không ngờ lại bị người ta đè gáy lại, nụ hôn chuồn chuồn lướt nước ban đầu dần trở nên sâu hơn.
Đây là nụ hôn đầu của cả hai người, không những động tác ngây ngô mà còn không hề có chút cảm giác thể nghiệm nào, nhưng hai người lại chìm đắm trong đó quên cả trời đất.
"Hí hí hí."
Kiều Nghệ mặc váy ngủ dài tay lăn lộn trên chiếc giường lớn mềm mại, cũng không biết là đang nghĩ gì mà thỉnh thoảng lại phát ra tiếng hí hí, trong căn phòng yên tĩnh nghe cực kỳ quái dị.