Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 69

Chương 69
Kiều Nghệ không khỏi sững sờ, nhìn không chớp mắt.

“Hổ trắng nhỏ, làm sao em biết cái này có thể đốt cháy cành cây vậy?” Thẩm Chi Hủ nhẹ nhàng hỏi.

Chiếc đuôi đang vung vẩy nhè nhẹ của Kiều Nghệ lập tức cứng đờ.

Gay rồi!

Hình như cô biểu hiện ra quá thông minh làm Người đẹp ốm yếu nghi ngờ rồi!

Cô hẳn là nên giải thích với Người đẹp ốm yếu chứ nhỉ?

À, không đúng.

Bây giờ cô chỉ là hổ con, giải thích cái gì chứ? Coi như bản thân không nghe hiểu là được rồi.(* ̄︶ ̄)

Cái đuôi nhỏ của Kiều Nghệ lại tiếp tục vung vẩy, đôi mắt tròn vo vô tội nhìn Thẩm Chi Hủ, giống như đang nói “Anh nói cái gì vậy, người ta nghe không hiểu.”

Thẩm Chi Hủ suýt chút nữa đã bị chọc cười, hổ trắng nhỏ không chỉ thông minh, lại còn biết giả vờ ngốc nghếch nữa. Song anh cũng không rầu rĩ vì vấn đề này nữa, bởi vì anh biết hổ trắng nhỏ không thể nói chuyện nên không có cách nào trả lời câu hỏi của anh.

Còn chuyện có chủ hay không anh cũng không thèm để ý, tất cả đã là chuyện quá khứ, người làm bạn với hổ trắng nhỏ trong hiện tại chính là anh.

“Em buồn ngủ chưa?” Sau khi suy nghĩ thông suốt, Thẩm Chi Hủ rất tự nhiên mở rộng vòng tay, hiển nhiên là muốn ôm hổ trắng nhỏ đi ngủ giống như tối hôm qua.

Kiều Nghệ: ???

Cô gần như trợn tròn cặp mắt nhìn Người đẹp ốm yếu.

Này này, anh có ý gì hả? Đang mời mị ngủ chung á?

Không được không được không được, mị là một con hổ con có lễ nghĩa liêm sỉ đấy nhé, chuyện tối hôm qua chỉ là sự cố bất ngờ thôi!

Thẩm Chi Hủ hơi nghiêng đầu, khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết gục xuống, giọng điệu suy sụp: “Không được sao?”

Anh thật sự rất thích cảm giác ôm hổ trắng nhỏ đi ngủ, cơ thể ấm áp của cô làm anh ngủ càng ngon hơn.

Kiều Nghệ thật sự không thể chịu nổi dáng vẻ như vậy của Người đẹp ốm yếu, nó làm cô vô thức cảm thấy bản thân mình như tội nhân thiên cổ vậy á. Sau một phen đấu tranh tư tưởng long trời lở đất, cuối cùng cô đành bước tới.

“Ngaooo.” Chỉ lần này thôi đó, chờ sáng mai tôi mang chăn về cho anh, anh đắp cái đó là được rồi!

Thẩm Chi Hủ ôm chặt hổ trắng nhỏ vào lòng, mặc dù bộ lông trên người cô thô ráp, nhưng cũng không ảnh hưởng tâm trạng hài lòng của anh.

“Ngủ thôi.” Thẩm Chi Hủ nằm xuống, thuận tay vuốt lưng cho hổ trắng nhỏ.

Kiều Nghệ thoải mái, lỗ tai run lên một cái, để mặc cho Người đẹp ốm yếu ôm vào lòng. Cô còn không nhịn được nghĩ, thật ra bị Người đẹp ốm yếu ôm cũng rất tốt, ngủ trong lòng anh vẫn tốt hơn ngủ trên mặt đất cứng rắn nhiều lắm nha!

...

Hôm sau, Kiều Nghệ tỉnh lại trước, đầu tiên cô ngẩng đầu nhìn Người đẹp ốm yếu, thấy anh vẫn đang ngủ say, thế là nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi người anh.

Thẩm Chi Hủ đang ngủ cảm nhận được trên người trống rỗng, lông mày vô thức cau lại.

Kiều Nghệ cũng không chú ý, cô lắc lắc thân thể, sau đó lười biếng chậm rãi xoay người, chuẩn bị ra ngoài đi săn bữa sáng.

Ước chừng sau một giờ, Thẩm Chi Hủ mới từ từ tỉnh lại, theo bản năng muốn vuốt lưng hổ trắng nhỏ một cái song lại không chạm được gì. Cơn buồn ngủ tan nhanh trong nháy mắt, anh ngước mắt dò xét chung quanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng của hổ trắng nhỏ đâu.

Dù biết hổ trắng nhỏ thường xuyên chạy ra khỏi hang động anh vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.

Thân thể của anh đã yếu đến mức không cảm nhận được hổ trắng nhỏ đã rời đi rồi hay sao?

Lúc trước Thẩm Chi Hủ cảm thấy thân thể có yếu đuối một chút cũng không có gì, nhưng hiện tại anh lại thực sự muốn thân thể và dị năng nhanh chóng dung hợp, như vậy anh cũng sẽ không bị động như vậy, hổ trắng nhỏ cũng không cần phải đi tìm thức ăn cho anh.

Có lẽ do ý niệm này quá dữ dội, hôm nay tinh thần của Thẩm Chi Hủ rất tốt, đến mức anh có thể đứng lên, đi loanh quanh trong hang động.

Lúc đi ra ngoài hang động, anh cũng không thấy con zombie heo rừng bị giết lần trước, anh cảm thấy hơi kinh ngạc, không sẽ hổ trắng nhỏ đã dọn dẹp rồi?

 


Bình Luận (0)
Comment