Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 70

Chương 70
Nghĩ đến chuyện hổ trắng nhỏ phải vất vả kéo một con zombie heo rừng nặng mấy trăm cân Thẩm Chi Hủ muốn cười cũng cười không nổi, cuối cùng chỉ có thể khẽ thở dài.

Lần trước Thẩm Chi Hủ chỉ đi tới cửa hang động, bây giờ anh đã có thể rời khỏi hang động, đắm mình dưới ánh mặt trời.

Lúc Kiều Nghệ trở về thì nhìn đến cảnh tượng này.

Người đẹp ốm yếu đang đứng dưới ánh mặt trời, khuôn mặt đẹp trai của anh dường như phát ra ánh sáng, giống như một vị thần thánh bất khả xâm phạm.

Hình ảnh kia thật sự quá hoàn mỹ, cô không dám lên tiếng quấy nhiễu, chỉ có thể ngây ngốc đứng nhìn.

Có vẻ như ánh mắt của Kiều Nghệ quá mức mãnh liệt, Thẩm Chi Hủ đang phơi nắng nhanh chóng cảm nhận được rồi nghiêng đầu nhìn lại. Đập vào mắt anh là hình ảnh con hổ trắng nhỏ đang ngơ ngác, đôi mắt đen sâu của anh vô thức cong lên, anh đưa tay vẫy vẫy hổ trắng nhỏ.

“Đến đây.”

Dưới góc nhìn của Kiều Nghệ, cô có thể nhìn thấy ánh sáng vàng nhạt lơ lửng trong đôi mắt đen hơi cong của Người đẹp ốm yếu. Thật là xinh đẹp!

Sau khi anh lên tiếng, cơ thể cô đã không tự chủ được mà chân nhanh hơn, chạy “lạch bạch lạch bạch” về phía Người đẹp ốm yếu.

Chờ đến khi Kiều Nghiệp phản ứng lại thì Người đẹp ốm yếu đã ngồi xổm xuống xoa xoa cái trán của cô.

“Buổi sáng em đi đâu đấy?” Người đẹp ốm yếu thản nhiên hỏi.

“Ngao ngao…” Tôi đi kiếm đồ ăn sáng! Sao anh lại đi ra ngoài? Cơ thể anh đã tốt rồi à?

Kiều Nghệ lại “ngao ngao” hai tiếng trả lời Người đẹp ốm yếu, thấy Thẩm Chi Hủ đang ngồi xổm xuống, nên cô mạnh dạn nâng người lên, hai chân trước chống lên đầu gối anh.

“Ngao ngao…” Anh mau cúi xuống để tôi kiểm tra cái trán của anh nào.

Thẩm Chi Hủ nghe không hiểu, đôi mắt đen nhẹ nhàng chớp chớp, đến lúc nhìn thấy dáng vẻ hổ trắng nhỏ muốn dùng móng vuốt sờ cái trán của mình, lúc này anh mới bừng tỉnh hiểu ra.

Chẳng lẽ hổ con muốn kiểm tra thân nhiệt của anh?

Thẩm Chi Hủ rất ngạc nhiên nhưng cũng thuận theo lòng mình mà cúi đầu tới.

Quả nhiên, móng vuốt của hổ trắng nhỏ dán vào trán Thẩm Chi Hủ, đệm thịt màu hồng mềm mại đến mức Thẩm Chi Húc không hiểu sao cảm thấy tay hơi ngứa ngáy.

“Ngao ngao…” Hình như anh đã không còn sốt nữa?

Kiều Nghệ xác nhận xong thì sau đó thu hồi móng vuốt về.

Đáy mắt Thẩm Chi Hủ chứa ý cười cứ thế quan sát hổ trắng nhỏ làm ra dáng vẻ kiểm tra thân nhiệt cơ thể cho anh,

“Hổ trắng nhỏ còn biết đo nhiệt độ cơ thể cho anh à? Giỏi quá ta!”

Thẩm Chi Hủ đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mại trên lưng Kiều Nghệ rồi khen ngợi khích lệ hổ trắng nhỏ này.

Kiều Nghệ thoải mái đến mức chòm râu run lên, cô thầm nghĩ trong đầu, cô biết nhiều thứ lắm nhé, những gì Người đẹp ốm yếu nhìn thấy chỉ là một góc bề mặt của tảng băng trôi mà thôi!

Đôi mắt Kiều Nghệ khẽ híp lại, Người đẹp ốm yếu không nhìn thấy sự đắc ý kiêu ngạo trong mắt hổ trắng nhỏ, nhưng anh có thể nhìn thấy sự đáng yêu lẫn ngốc nghếch từ gương mặt đầy lông của cô, ý cười trong mắt anh càng ngày càng đậm.

Bé hổ này nghe hiểu ý mình sao? Thật thông minh.

Thẩm Chi Hủ vuốt ve bộ lông hổ trắng nhỏ thêm mấy lần nữa, cuối cùng hỏi: “Em biết nơi nào có nước không?”

Kiều Nghệ mở mắt ra nhìn Người đẹp ốm yếu, như đang muốn hỏi anh muốn làm gì.

“Anh muốn tắm rửa.”

Thẩm Chi Hủ ở trong hang động đã lâu rồi, anh lại có tính thích sạch sẽ bẩm sinh, bắt anh nhẫn nhịn đến bây giờ xem như cũng không dễ dàng gì.

Kiều Nghệ hiểu ý, cô đứng dậy, cái đuôi lắc qua lắc lại, chuẩn bị dẫn Thẩm Chi Hủ đi đến dòng suối nhỏ gần đây nhưng khi đi mới vài bước thì cô dừng lại.

“Ngao ngao…” Anh có thể đi được không?

Người đẹp ốm yếu bị bệnh rất nặng, nếu đi được nữa đường mà anh lăn ra ngất xỉu, vậy không phải bắt cô mệt chết mệt sống kéo người về à?

 


Bình Luận (0)
Comment