Chương 693
"Lạ quá, sao bây giờ lại có thể cảm nhận được sự tồn tại của những thực vật biến dị này nhỉ?"
Kiều Nghệ quay phắt về phía phát ra âm thanh, thấy là Ninh Tuyết, dị năng giả hệ tinh thần duy nhất trong lần hành động này của các cô đang mở miệng, môi đỏ có hơi mím lại.
Cô không thèm suy nghĩ ý nghĩa trong lời nói này của Ninh Tuyết, phóng tầm mắt đi tìm tung tích của Người đẹp ốm yếu, lại phát hiện bóng dáng cao lớn quen thuộc đó đã biến mất không thấy gì nữa.
Anh ấy đi đâu rồi nhỉ?
Kiều Nghệ nhíu mày lo lắng.
***
Thẩm Chi Hủ nói muốn đi xem tình hình nên đã đi theo một gốc thực vật biến dị lén lút rời khỏi nơi họ bị tấn công.
Nếu như không phải cảm giác được mặt đất đang chuyển động, Thẩm Chi Hủ quả thật vẫn không truy ra được sự tồn tại của nó.
Đó là dị năng gì nhỉ?
Thẩm Chi Hủ cảm thấy thú vị, đôi mắt xoay chuyển, lực không gian từ trong cơ thể bay ra chặn đường đi của thực vật biến dị đang chuyển động dưới bùn đất.
"Bịch!"
Theo tiếng động vang lên, một gốc thực vật biến dị hình thù kỳ quái bật ra khỏi bùn đất, cành cây to khỏe của nó còn trói chặt lấy một con zombie ủ rũ.
Zombie nhìn vô cùng xấu xí, vải vóc rách rưới trên thân dính đầy bùn đất ướt át.
Zombie dường như cảm giác được mình đã ra khỏi bùn đất, gào thét một tiếng rất khó nghe. Nhưng chưa được mấy giây thì cái miệng rộng đẫm máu của nó lập tức bị nhét đầy một cục đất ướt át, tiếng gào thét mang theo từng tia từng tia phẫn nộ đột ngột im bặt.
Thẩm Chi Hủ cũng có hơi buồn cười khi thấy cảnh tượng này.
Nhưng chỉ vài giây ngắn ngủi, gốc thực vật biến dị hình thù kỳ quái đó lập tức cuốn lấy zombie ném về phía của anh. Cùng lúc đó, một đám sương mù dày đặc phun ra từ trên người zombie!
Lại là zombie hệ sương mù!
Cuối cùng Thẩm Chi Hủ cũng biết vì sao thực vật biến dị lại túm lấy một con zombie không buông, hóa ra nó có chút IQ giống như cây non mini, biết cách lợi dụng những công cụ có thể dùng để tấn công loài người.
Chậc, vẫn là cây non mini đáng yêu hơn.
Đuôi mắt Thẩm Chi Hủ giương lên, giống như mang theo vẻ khinh thường.
Zombie hệ sương mù bị thực vật biến dị ném qua còn chưa chạm đến Thẩm Chi Hủ, nửa đường đã bị lực không gian xoắn thành cục máu.
Cục máu hôi tanh khó ngửi rơi xuống đập lên phiến lá của thực vật biến dị, khiến nó không ngừng run rẩy, như muốn mau chóng rời khỏi nơi này.
Tiếc là không gian xung quanh đã bị Thẩm Chi Hủ phong tỏa, gốc thực vật biến dị này chưa từ bỏ ý định, cành cây điên cuồng giương nanh múa vuốt tấn công Thẩm Chi Hủ. Nhưng còn chưa tới gần Thẩm Chi Hủ thì những cành cây đó lập tức bị xoắn nát giống như zombie hệ sương mù vừa rồi.
A a a…
Nếu như có miệng thì thực vật biến dị đã tức giận hét lên rồi, tiếc là nó không có. Thậm chí nó còn rất thông minh, nhân lúc Thẩm Chi Hủ xoắn nát cành của mình thì đột ngột chui vào trong đất, cộng thêm dị năng quỷ dị của bản thân nó, ngay cả Thẩm Chi Hủ cũng không thể xác định được sự tồn tại của nó.
"Ồ, cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?"
Trong mắt Thẩm Chi Hủ lướt qua một tia xấu xa, đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm môi mỏng như là gặp được chuyện gì đó thú vị, trên khuôn mặt đẹp trai mang theo sự tà ác.
Anh tin vào thực lực của bản thân, không gian xung quanh bị phong tỏa, cho nên dù gốc thực vật biến dị này chui vào lòng đất thì cũng không thể nào trốn thoát được, một khi đã như vậy...
Thẩm Chi Hủ mỉm cười, phóng thích toàn bộ lực không gian trong cơ thể ra ngoài. Trong không khí bốc lên mùi tàn bạo, lực không gian vô hình đâm mạnh vào trong đất bùn tìm kiếm theo ý niệm của chủ nhân, khuấy động từng tấc đất hỗn loạn không chịu nổi.
Khoảng mười phút sau, Thẩm Chi Hủ thu hồi lực không gian, trên mặt đất hỗn độn kèm theo những mảnh vụn màu nâu đậm của rễ cây.
Đột nhiên, có thứ gì đó óng ánh chợt lóe lên trong đất bùn, Thẩm Chi Hủ định thần nhìn lại, là một viên tinh hạch màu xám bạc.