Chương 694
***
Nửa tiếng sau, đám Cố Hựu Kỳ giải quyết xong lá khoai lang biến dị.
Kiều Nghệ không tìm được bóng dáng của Người đẹp ốm yếu, nhưng cô tin vào thực lực của Người đẹp ốm yếu, chắc chắn anh sẽ không sao, cho nên cô cầm lấy một mũi tên xương đi đào đất.
"Tiểu Nghệ, em bao nhiêu tuổi rồi mà còn nghịch đất hả?" Cố Hựu Kỳ cười không khách sáo, còn lau lau mồ hôi lấm tấm trên thái dương.
"Anh thì biết cái gì?" Kiều Nghệ liếc mắt nhìn Cố Hựu Kỳ, cảm giác mũi tên xương đâm trúng thứ gì đó, đôi mắt lóe sáng.
Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên thấy thế, không chỉ liếc nhìn nhau mà hai người đều tò mò đi tới.
"Tiểu Nghệ, em đang làm gì đó? Không phải là đang đào tinh hạch chứ?"
"Ngốc! Các anh biết cái gì biến thành những thực vật biến dị này không?"
Hai người bị đặt câu hỏi lại liếc nhìn nhau lần nữa, trong mắt cũng có vẻ mờ mịt.
"Tại sao phải biết?" Cố Hựu Kỳ ngơ ngác hỏi.
"... Vậy nên tôi mới nói anh ngốc!"
Cố Hựu Kỳ nhướng mày: "Tiểu Nghệ, em đừng công kích cá nhân như vậy!"
Anh ta cũng không biết nấu ăn nên không biết những thực vật này thì có làm sao?
"Đây chính là lá khoai lang! Biết lá khoai lang là gì không?" Thấy Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên đăm chiêu, Kiều Nghệ dùng lực móc ra một củ to dính đầy bùn đất ướt át: "Chính là khoai lang mọc ra lá cây! Chắc các anh phải biết khoai lang là cái gì, chứ?"
"Biết, biết!" Đôi mắt Cố Hựu Kỳ cũng sáng lên, xoa xoa bàn tay, cả người hưng phấn: "Khá lắm, củ khoai lang này thật là to, một củ có thể ăn được lâu đó!"
Anh ta lại ngước mắt xem xét, xung quanh đều là cành lá dập nát của khoai lang biến dị, có thể tưởng tượng được trong mảnh đất rộng lớn này có bao nhiêu khoai lang!
"Các anh em, mau tới nhổ khoai lang nào! Không thể để những thực vật biến dị này được lợi được!"
Cố Hựu Kỳ lập tức vung cánh tay hô lên, để dị năng giả xung quanh đều đến nhổ khoai lang.
Kiều Nghệ thấy thế thì nhíu mày hài lòng.
Ngược lại là cây non mini biết những rễ cây to khỏe dính đầy bùn đất này có thể ăn được, cũng không có quy định là không không thể ăn thực vật, nó mọc cành ra um tùm, thở hổn hà hổn hển đào lấy những rễ cây này.
Hổ mẹ lười biếng, không nỡ để móng vuốt sạch sẽ của mình dính bùn đất nên lặng lẽ đứng nhìn ở một bên.
"Tiểu Nghệ, Thẩm Chi Hủ đâu rồi?" Sở Thiên vừa đào vừa nói.
Đúng vậy, Sở Thiên không nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Chi Hủ kể từ sau khi thổi tan sương mù, cũng không biết anh chàng này đã đi đâu rồi.
"Tôi cũng không biết."
Đúng lúc Ninh Tuyết ở cách đó không xa đã nghe được cuộc nói chuyện của họ, nghĩ đến gì đó, cô ấy đột nhiên nói: "Nói mới nhớ, sau khi anh Thẩm rời đi, tôi có thể cảm nhận được sự tồn tại của những thực vật biến dị này."
"Vậy nên... Thẩm Chi Hủ đang đuổi theo thực vật không biết đã thức tỉnh dị năng gì rồi sao?" Sở Thiên đăm chiêu.
"Lại còn có thực vật mọc chân chạy sao?" Cố Hựu Kỳ vừa nói xong, cây non mini lập tức dùng một chút lực đánh vào bắp chân của anh ta một cái.
Cố Hựu Kỳ này bị làm sao vậy? Chẳng phải cũng có cây mọc chân sao? Sao trông anh ta cứ như chưa từng trải sự đời thế!
Cố Hựu Kỳ mới nhớ tới sự tồn tại của cây non mini, vội vàng mỉm cười lấy lòng: "Tiểu Thụ đừng giận, sao em có thể so sánh với thực vật biến dị khác được chứ? em là đặc biệt nhất!"
Không phải sao, thực vật biến dị duy nhất có thể hóa thành người, không phải đặc biệt thì là gì!
Cây non mini nghe vậy thì cảm thấy hết sức hài lòng, cũng không hẹp hòi đi so đo với lời nói vừa rồi của anh ta nữa.
Chỉ có Kiều Nghệ là cảm thấy Người đẹp ốm yếu đã rời đi quá lâu, động tác nhổ khoai lang cũng chậm lại.
Khi Thẩm Chi Hủ về thì Kiều Nghệ và mọi người đã đào gần hết khoai lang trong đất, anh từ từ đi về phía Kiều Nghệ.
Nhưng còn chưa đến gần thì cô gái đã nghe được tiếng bước chân quen thuộc mà ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú nở nụ cười tươi tắn.