Chương 706
Ngai vàng?
Ọe...
Kiều Nghệ suýt chút nữa nôn cả bữa sáng ra ngoài.
Cô chưa kịp phàn nàn mấy cây, zombie vây quanh “ngai vàng” chú ý đến sự hiện diện của cả hai, ngay lập tức gào thét nhe nanh múa vuốt xông về phía bọn họ. Cùng lúc đó, đủ loại dị năng cũng phóng đến.
Thẩm Chi Hủ cong môi, sử dụng chiêu cũ, phản đòn lại tất cả đợt tấn công của chúng nó.
Trong chốc lát, zombie cấp 5 và cấp 5 trở lên đã chết một mảng lớn.
“Trâu bò nha.” Kiều Nghệ giơ ngón cái lên với Người đẹp ốm yếu, bản thân cũng không cam chịu yếu thế. Cô giương cung Phản Khúc lên, rút mũi tên xương ra, nhanh chóng gia tăng dị năng của mình rồi bắn đi. Mấy tiếng vèo vèo vang lên, mũi tên xương xuyên thủng đầu của zombie một cách chính xác.
Có Người đẹp ốm yếu ở đây, Kiều Nghệ gần như không cần phòng ngự, cô chỉ cần dùng mũi tên xương bắn chết những con zombie này là được.
Bọn họ ở bên này thoải mái, song đám người Cố Hựu Kỳ ở bên kia gần như là chiến đấu ác liệt. May thay trước khi xuất phát, mọi người đều đã phân công vị trí của riêng mình xong xuôi, dù cho chiến đấu gay gắt thì cũng chẳng có ai trong số họ hy sinh.
Sau khi cả hai dọn dẹp sạch sẽ zombie ở trung tâm căn cứ thành phố Mị, Thẩm Chi Hủ dẫn Kiều Nghệ đi giúp đỡ mấy người Cố Hựu Kỳ.
Có sự trợ giúp của hai người, bọn họ giống như hổ thêm cánh, tinh thần chiến đấu càng ngày càng cao. Dù rằng có bị thương, khí thế của mọi người cũng cực kỳ dũng mãnh như thể không hề gì vậy.
Trận chiến đấu khốc liệt này kéo dài suốt năm giờ, sau khi zombie trong căn cứ thành phố Mị đều bị dọn dẹp sạch sẽ, Thẩm Chi Hủ dịch chuyển mọi người lại cùng một chỗ. Cả đám hội họp xong thì mệt mỏi kiệt sức ngồi tê liệt dưới đất, mặc kệ toàn thân bẩn thỉu.
Lúc này, Trần Tống kéo theo chiếc đuôi rắn to khỏe màu xanh đậm bò đến bên cạnh, chữa trị vết thương lớn nhỏ trên người bọn họ.
“Mệt chết đi được.” Cố Hựu Kỳ thở ra một ngụm khí đục, nhìn thoáng qua đồng đội xung quanh: “Có người nào hy sinh không?”
Người dẫn đầu mỗi phân đội lần lượt báo cáo, không ai trong số họ tử vong, chẳng qua vẫn có mấy thành viên bị thương nặng. May mà có Trần Tống, những thứ này đều không phải là vấn đề to tát gì.
Kiều Nghệ lướt qua mỗi một người, ánh mắt nhanh chóng rơi vào trên người hổ mẹ. Cô nhìn ra đáy mắt dường như có vẻ mỏi mệt của nó thì đau lòng không thôi, lập tức chạy đến, ôm hổ mẹ vào lòng.
“Mama, mẹ không sao chứ?”
Hổ mẹ rất hiếm khi trải qua chiến đấu trong thời gian dài như vậy, nó mệt đến mức chẳng muốn đáp lại lời nhóc con nhà mình.
Đúng lúc Thẩm Chi Hủ lấy tinh hạch hệ băng từ trong không gian ra đưa cho Kiều Nghệ, bảo cô đưa cho hổ trắng lớn bổ sung dị năng.
Bấy giờ, dị năng giả trong nhóm mà hổ mẹ được phân vào mồm năm miệng mười kể lể.
“Đại Bạch quá mạnh mẽ!”
“Đúng thế đúng thế, nếu như không có Đại Bạch, lúc nãy tôi suýt chút nữa đã bị con zombie hệ kim kia đánh lén thành công rồi! May mà có Đại Bạch đó!”
“Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy. Đại Bạch à, thật sự cảm ơn mi nhé.”
“Cảm ơn Đại Bạch nha.”
“Cảm ơn Đại Bạch!”
Kiều Nghệ nghe xong, ngước mắt nhìn về phía bọn họ, thấy ai nấy đều đổ đầy mồ hôi, song trên mặt đều là nụ cười chân thành. Cô xoa xoa đầu hổ mẹ, không quên khen bà ấy một câu: “Mama tuyệt vời quá đi mất.”
Hổ mẹ lười biếng liếc nhìn nhóc con, sau đó lại nhìn đám thú hai chân ở cách đó không xa rồi khẽ gật đầu, xem như là đáp lại bọn họ.
Chỉ là một động tác nho nhỏ này cũng khiến những người kia hài lòng, phải biết rằng bình thường hổ trắng lớn chỉ dính lấy Kiều Nghệ, lười để ý đến ai khác!
Mọi người vui vẻ, dị năng giả trong nhóm cây non mini được phân vào cũng bắt đầu nhắc đến công lao vĩ đại của nó. Điều này khiến cây non mini cảm thấy kiêu ngạo, hùng dũng oai vệ đi về phía đám người Kiều Nghệ một cách tràn trề khí thế. Chẳng qua khí thế này của nó còn chưa kéo dài được mấy giây, đã bị hổ mẹ không chút nể nang dùng một vuốt đánh tan.