Chương 707
Cây non mini giận mà không dám nói gì, sợ hãi lạch bạch đi đến bên chân hổ trắng nhỏ, tựa như muốn cô an ủi.
Đáng tiếc trong mắt Kiều Nghệ chỉ có hổ mẹ, chẳng hề quan tâm đến cây non mini đang cần được xoa dịu.
Cây non mini: “...”
Cây quá thảm rồi, tại sao cần một người dỗ dành lại khó khăn thế chứ?
Nó nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt vô thức nhìn về phía Thẩm Chi Hủ ở cách đó không xa.
Thần chết?
Bỏ đi bỏ đi, nó cũng không cần lắm.
Sự xoa dịu từ thần chết sẽ dọa chết cây mất.
Vẫn là Cố Hựu Kỳ trông thấy, anh ta nhếch mép mỉm cười, vẫy vẫy tay với nó: “Tiểu Thụ tới đây, anh Cố an ủi em nè.”
Nếu như cây non mini có khuôn mặt, nhất định sẽ là vẻ mặt đầy ghét bỏ.
Cây mới không cần anh ta dỗ dành đâu.
Nó đứng chống nạnh, toàn thân cũng toát ra ý “xấu chết”.
Cố Hựu Kỳ: “...”
“Ha, cái Tiểu Thụ nhà em, sao lại biết cái nào đẹp cái nào xấu hả?” Anh ta suýt chút nữa bị chọc tức đến bật cười, nếu không phải lúc này đây quá mệt mỏi, anh ta cũng muốn xách nó lên rồi giũ một trận.
[Lêu lêu lêu.]
Cây non mini đáp lại như vậy, làm cho mọi người cười lăn lộn.
Sắc mặt Cố Hựu Kỳ tái xanh, còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Sở Thiên ở bên cạnh ngăn lại.
“Được rồi, anh mấy tuổi rồi còn so đo với Tiểu Thụ thế?”
[Đúng đó đúng đó.]
[Cây còn là một bé con đấy.]
[So đo với cây...]
[Thật đáng xấu hổ.]
Cố Hựu Kỳ thấy thế, cơ mặt co quắp lại.
Sao cái cây non mini này lại thiếu đánh như vậy chứ?
Sở Thiên cũng không khỏi buồn cười, còn có cảm giác rằng cây non mini chính là Cố Hựu Kỳ bản 2.0.
Anh ta trợn mắt: “Anh nhìn đi, là ‘người này’ muốn so đo với tôi.”
Sở Thiên nhướng mày lên: “Có điều tôi cảm thấy Tiểu Thụ nói đúng mà.”
Anh ta không muốn nói gì nữa, hóa ra Sở Thiên đứng về phe cây non mini!
Cố Hựu Kỳ bất đắc dĩ trợn mắt nhìn cây non mini đang vênh váo đắc chí, dứt khoát đổi chủ đề.
“Đợi lát nữa nghỉ ngơi xong rồi, tất cả mọi người khoét tinh hạch ra, tới lúc đó chúng ta phân chia đồng đều.”
“Oke!”
Vừa nghe đến tinh hạch, mắt người nào người nấy đều sáng lên.
Zombie của cả một căn cứ đó, vậy số lượng tinh hạch ít nhất cũng có năm con số!
Giàu rồi giàu rồi!
Mọi người đắm chìm trong mừng vui, hoàn toàn không cảm nhận được nguy hiểm đang tới.
Thẩm Chi Hủ là người đầu tiên phát hiện không ổn, anh chưa kịp mở miệng thì hổ mẹ đang dựa vào bên cạnh Kiều Nghệ đột nhiên đứng lên, ngẩng đầu lên phát ra một tiếng hổ gầm nặng nề.
“Làm sao vậy?”
Cố Hựu Kỳ vừa dứt lời, Ninh Tuyết đã khôi phục chút dị năng thả lực tinh thần ra thăm dò xung quanh. Thế nhưng sau khi cô ấy cảm ứng được thứ gì đó đang đến, mắt cắt không còn giọt máu.
“Sao, sao có thể thế được? Tại sao lại xuất hiện nhiều nhền nhện biến dị như vậy chứ?” Bởi vì kinh hoàng, giọng điệu của Ninh Tuyết trở nên hết sức bén nhọn.
“Gì cơ?”
“Nhền nhện biến dị ư?”
Kiều Nghệ cũng đánh hơi được một chút mùi tanh hôi, đôi mắt màu xanh lam nhạt cảnh giác quan sát bốn phía.
Sắc mặt của Thẩm Chi Hủ cũng hiếm khi trở nên nghiêm túc: “Không sai, có nhện biến dị đến, số lượng khoảng chừng trăm con, con nhện biến dị dẫn đầu... Cấp bậc ít nhất ở cấp 7!”
“Shh...”
Mọi người hít ngược một hơi khí lạnh.
“Làm sao có thể? Vì sao lại có nhiều nhện biến dị thế được? Người trốn ra khỏi căn cứ thành phố Mị cũng chưa từng nhắc đến sự tồn tại của nhền nhện biến dị!”
“Đúng vậy đúng vậy, lúc trước Ninh Tuyết thăm dò tình hình của căn cứ, chẳng phải hồi đó cũng không có nhện biến dị à?”
“Với lại, nhện biến dị có quan hệ thù địch với zombie đúng không, sao bọn chúng có thể cùng tồn tại được?”
Đoàn người tôi một câu anh một câu, âm thanh huyên náo cũng vang lên cùng một lúc.
“Đủ rồi! Hiện giờ không phải là lúc thảo luận điều này, mọi người mau chóng hồi phục dị năng đi, liều mạng với đám nhện biến dị này!” Cố Hựu Kỳ nghiêm nghị lên tiếng.
Tuy nhiên lời vừa dứt, Sở Thiên đã lắc đầu không tán thành: “Chúng ta không cần lấy đá chọi đá với chúng nó, chẳng lẽ anh quên Thẩm Chi Hủ vẫn còn dịch chuyển không gian sao?”