Chương 709
Hổ mẹ thấy thế, chỉ cảm thấy móng vuốt của mình ngứa ngáy, muốn cào thật mạnh lên người thú hai chân này.
Nhưng nể tình nhóc con nhà mình, nó nhẫn nhịn!
Hổ mẹ hừ mũi một tiếng, dứt khoát nhắm hai mắt lại, mắt không thấy lòng không phiền!
Thẩm Chi Hủ rời đi rồi, Kiều Nghệ còn đang đắm chìm trong hình ảnh người nào đó hôn lên trán bản thân lúc nãy.
Cô theo bản năng sờ sờ trán, một tiếng thổn thức khẽ khàng truyền đến từ bên cạnh.
Lần này, Kiều Nghệ hoàn hồn lại, thấy đám người Cố Hựu Kỳ đều đang nhìn mình với vẻ mờ ám, gương mặt thoắt cái đã đỏ bừng.
A a a!
Người đẹp ốm yếu này lại hôn mình ở trước mặt mọi người!!!
Cô xấu hổ quẫn bách muốn tìm một cái lỗ để chui vào, cũng không dám nhìn mấy người kia nữa mà cúi đầu chạy đến bên cạnh hổ mẹ. Sau đó, cô ôm lấy cổ hổ trắng lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng vùi vào trong.
“E hèm, Tiểu Nghệ xấu hổ ấy mà.” Cố Hựu Kỳ nháy nháy mắt với Sở Thiên.
Khóe miệng của gã giật giật, lười đáp lại người luôn thô bỉ nào đó, lớn tiếng căn dặn: “Mọi người ngồi xuống khôi phục dị năng đi, đề phòng trường hợp bất ngờ xảy ra!”
“Vâng!”
(Hổ mẹ: Muốn cào người [giận] [giận] [giận].)
***
Lúc Thẩm Chi Hủ trở lại căn cứ thành phố Mị, những con nhện biến dị với vóc dáng to lớn cao khoảng một mét kia đang hì hà hì hục móc tinh hạch.
Chúng nó dường như đã từng được huấn luyện, khoét tinh hạch xong liền cẩn thận bỏ vào túi treo trên người chúng.
Thẩm Chi Hủ trông thấy cảnh tượng này, đôi mắt híp lại, sau đó trốn trong không gian nhỏ được tạo ra bằng lực không gian của mình. Đây là một chiêu thức khác anh có thể sử dụng sau khi dị năng tăng lên đến cấp 9.
Anh lạnh lùng nhìn ra không gian bên ngoài, cho đến khi bắt gặp một người đàn ông đang đứng trên con nhện biến dị rõ ràng là đầu đàn, vẻ mặt Thẩm Chi Hủ hơi thay đổi.
Đây là... Âm Phục ư?
Anh nhớ người đàn ông này, gã cũng là thành viên của sở nghiên cứu Tư Hoài. Chẳng qua khác với những nhân viên nghiên cứu mất trí kia, gã một thân một mình, thích nuôi côn trùng biến dị. Tuy nhiên có lẽ là chăn nuôi quá tay, lúc Thẩm Chi Hủ trốn ra khỏi sở nghiên cứu đã nghe nói Âm Phục bị con nhện biến dị bản thân nuôi nấng cắn trả mà chết.
Ánh mắt của anh theo bản năng nhìn xuống con nhện biến dị dưới chân gã.
Con nhện biến dị đó rõ ràng lớn hơn những con nhện khác rất nhiều, chiều cao khoảng hai mét, tám cái chân đen thui mọc đầy gai, lộ ra vẻ sắc bén dưới ánh mặt trời.
Hẳn là con nhện biến dị này đã cắn lại Âm Phục nhỉ?
Thẩm Chi Hủ có thể cảm nhận được hơi thở của nó thấp thoáng có dấu hiệu đột phá cấp 7. Về phần Âm Phục kiểm soát nó, hơi thở cấp 7 rất vững chắc, nhưng vẫn còn kém con nhện biến dị dưới chân gã một chút.
Ngay lúc anh đứng trong không gian nhỏ quan sát Âm Phục, gã điềm nhiên cầm lấy một túi đựng đầy tinh hạch do con nhện biến dị bản thân nuôi đưa tới.
Âm Phục cảm nhận được túi nặng trĩu, khuôn mặt tái nhợt bởi vì quanh năm không nhìn thấy ánh nắng lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
“Thật không hổ là người được Boss kiêng dè, tính đi tính lại cũng có mười ngàn con zombie trong thành phố đều bị bọn họ giải quyết.” Gã càng cười vui vẻ hơn: “Chẳng qua ấy mà, bây giờ tất cả mọi thứ này đều thuộc về mình.”
Âm Phục hoàn toàn không có ý định nộp lên toàn bộ tinh hạch của căn cứ thành phố Mị, ngược lại đang suy nghĩ, số tinh hạch này có thể cho gã đào tạo được bao nhiêu “bé cưng” thú vị này?
“Chậc, nếu như những người đó trở lại, thấy tinh hạch đều mất hết, có phải sẽ tức chết hay không?” Gã lẩm bẩm một mình: “Chậc chậc, thật muốn thấy vẻ mặt khó coi của bọn họ mà!”
Âm Phục ném một túi đựng đầy tinh hạch lên, sau đó dùng tay tiếp lấy khi nó rơi xuống, cứ như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần, đôi mắt sâu thẳm bao phủ bởi một tầng suy nghĩ sâu xa.
Gã đang nghĩ đến dị năng có thể khiến mấy chục người hoàn toàn biến mất kia.
Âm Phục lại nhớ đến tư liệu mà Boss đưa cho mình trước chuyến đi lần này, trên đó có đầy đủ thông tin của đám người Cố Hựu Kỳ. Gã tuân thủ nguyên tắc hiểu biết sâu sắc về kẻ địch mới cẩn thận đọc một lần, ngược lại không phát hiện dị năng giả nào đáng để mình chú ý, cho nên...