Chương 710
Dị năng giả có dị năng thần kỳ này vẫn luôn che giấu rất kỹ, hay là nửa đường mới gia nhập đây?
Gã liếm liếm đôi môi khô khốc, muốn báo cáo chuyện này lại cho Boss biết. Tuy nhiên, gã vừa mới lấy điện thoại vệ tinh ra, một con nhện biến dị khác lại đưa một túi tinh hạch nặng trĩu khác đến. Gã nhận lấy, đồng thời con ngươi cũng đảo một vòng.
Không được, trước tiên khoan hãy nói, đợi dùng hết tinh hạch rồi báo lại cho Boss cũng không muộn.
Âm Phục tính toán rất khá, hoàn toàn không hề phát hiện mọi hành động của mình đang bị người khác công khai theo dõi.
Zombie ở căn cứ thành phố Mị nói ít cũng có mười ngàn con, gần trăm con nhện biến dị hì hà hì hục khoét hết mấy tiếng mới lấy hết toàn bộ tinh hạch.
Âm Phục nhìn những túi tinh hạch nặng trĩu trên mặt đất với đôi mắt sáng ngời, trong lòng vui sướng đến nỗi sắp nổ tung.
Con nhện biến dị mà gã nuôi cũng bị khí tức của tinh hạch thu hút, có một con không kiềm chế được bản thân, dùng chân trước cẩn thận chạm vào một túi trong số đó. Sau khi Âm Phục phát hiện ra, vẻ vui sướng trên mặt đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
“Tiểu Hắc!”
Chỉ nghe gã lạnh nhạt gọi một tiếng, con nhện biến dị rõ ràng là đầu đàn kia kêu lên két két thật dài, chân trước nhọn hoắt vô tình đâm xuyên vào thân thể con nhện biến dị kia.
Một tiếng phập vang lên, mùi hôi thối nồng nặc tràn ra.
Âm Phục lại tựa như không cảm nhận được, còn say mê hít hít mũi.
“Các bé cưng, các con phải ngoan ngoãn đó, nếu không... Đây chính là kết cục của các con!”
Con nhện biến dị tên là Tiểu Hắc móc tinh hạch của đàn em mình lên, đôi mắt lớn liếc nhìn Âm Phục. Nó thấy gã không có bất cứ lời căn dặn nào, bèn nhét tinh hạch vào trong miệng, rôm rốp rôm rốp nhai thật kỹ.
Hiển nhiên là âm thanh khiến người khác ê răng này đã kích thích lũ nhện biến dị xung quanh, bởi vì chúng nó có chút linh trí nhờ thức tỉnh, thế nên lúc này lập tức sợ hãi lùi về đằng sau.
Âm Phục hài lòng nhìn một màn này, vừa định đưa tay ra vỗ vỗ thân thể to lớn của Tiểu Hắc, một giọng nói lạnh như băng đột ngột vang lên.
“Đúng là lòng dạ ác độc mà.”
Sống lưng gã cứng đờ, lập tức cảnh giác leo lên thân con nhện biến dị.
Gã thức tỉnh dị năng điều khiển, bản thân hoàn toàn không có sức chiến đấu nào, tất cả đều dựa vào côn trùng mình nuôi ra.
“Là ai?”
Âm Phục hét to một tiếng, tay cũng lặng lẽ sờ lên khẩu súng lục giắt ngang hông mình.
Nhưng mà, giọng nói kia chỉ vang lên một lần liền chưa từng xuất hiện lại nữa, xung quanh trừ thi thể của zombie thì chỉ có nhền nhện biến dị gã nuôi, một người sống sót cũng chẳng có.
Bỗng dưng, Âm Phục nhớ ra điều gì đó, đáy mắt thoáng lóe lên một vẻ tàn nhẫn.
“Anh là cấp dưới của Cố Hựu Kỳ đúng không? Cố Hựu Kỳ đã cho anh lợi ích gì để anh đi theo anh ta đối đầu với sở nghiên cứu Tư Hoài chúng tôi thế?”
Lúc này đây, Âm Phục không còn đề phòng như vừa rồi, nói chuyện cũng trở nên thoải mái: “Tôi nghĩ anh là một người thông minh, hẳn biết rõ đám người Cố Hựu Kỳ này không nên trò trống gì, hoàn toàn khác nhau một trời một vực với sở nghiên cứu Tư Hoài chúng tôi. Chỉ cần anh chịu gia nhập vào sở nghiên cứu của chúng tôi, muốn cái gì mà không có đâu? Tinh hạch, người đẹp, địa vị, thậm chí là dị năng mạnh mẽ hơn!”
Nói đến đây, gã bật cười, trong giọng điệu khinh thường dường như kèm theo ý muốn dụ dỗ: “Tôi cũng không sợ tiết lộ cho anh biết, gần đây sở nghiên cứu chúng tôi đang nghiên cứu một loại thuốc có thể để dị năng giả thức tỉnh lần thứ hai! Dị năng hiện tại của anh chỉ là hệ phụ trợ đúng chứ? Chẳng lẽ anh không muốn thức tỉnh lại một dị năng hệ tấn công hay sao?”
“Ồ? Sở nghiên cứu của mấy người thật sự tuyệt vời như vậy ư?” Thẩm Chi Hủ nghe Âm Phục mèo khen mèo dài đuôi, trên mặt không hề nở nụ cười bởi vì loại thuốc trong miệng gã khiến anh nhớ lại những ký ức chẳng mấy tốt đẹp kia. Vẻ tàn bạo trong con ngươi đen nhánh như thể sắp hóa thành thực chất.