Chương 716
Dựa theo trên bản đồ, vị trí căn cứ Thần Quyến nằm ở khu vực Đông Bắc, chỗ đó dân cư thưa thớt, zombie cũng rất ít, nhưng phương hướng cụ thể thì bọn họ không biết ở đâu, chỉ có thể từ từ đi tìm.
Đương nhiên đây đều là suy nghĩ của Sở Thiên, người có ký ức kiếp trước như Thẩm Chi Hủ sao lại không biết vị trí cụ thể của căn cứ Thần Quyến chứ?
Thẩm Chi Hủ tính toán sau khi đến mảnh đất khu vực Đông Bắc, sẽ âm thầm dẫn đường cho bọn họ đến căn cứ Thần Quyến.
“Vậy nên chúng ta cũng ngồi trực thăng bay đến đó sao?”
Trong mắt Kiều Nghệ tràn đầy tò mò khi nhìn chiếc trực thăng đậu ngay trước mắt, cô không biết bọn họ tìm ở đâu ra nhiều trực thăng như vậy.
“Ừm, dùng trực thăng thì tốc độ di chuyển sẽ nhanh hơn.” Thẩm Chi Hủ sờ sờ đầu cô.
“Nói cũng đúng, chắc bây giờ Cố Hựu Kỳ đã đến căn cứ thủ đô rồi?”
“Ừ.” Ánh mắt Thẩm Chi Hủ hơi tối đi, tuy rằng anh không biết Cố Hựu Kỳ có thể kéo về bao nhiêu sức chiến đấu, nhưng lần này bọn họ nhất định phải tiêu diệt căn cứ Thần Quyến!
Thẩm Chi Hủ cụp mắt xuống che dấu đi lệ khí đỏ tươi dưới đáy mắt.
Hổ mẹ cách đó không xa bỗng nhiên ngẩng đầu lên khi cảm nhận được một tia nguy hiểm, nhưng lại phát hiện hơi thở nguy hiểm đó nhanh chóng biến mất, lỗ tai hình nửa vòng tròn trên đầu nó run lên, khi nhìn thấy nhóc con của mình và Thẩm Chi Hủ đang dựa gần nhau, nó không khách khí chen ngang giữa hai người, còn trắng trợn dùng mông đẩy Thẩm Chi Hủ ra xa vài bước.
Thẩm Chi Hủ: “…”
Anh hoàn toàn không cảnh giác, sau khi đẩy ra thì cả người đều ngơ ngác.
Dáng vẻ này rất hiếm khi thấy được, Kiều Nghệ nhìn ngắm thưởng thức một hồi lâu mới cười tủm tỉm hỏi: “Người đẹp ốm yếu à, anh có khỏe không?”
Trong lúc hỏi, Kiều Nghệ còn xoa xoa sờ sờ cái đầu to của hổ mẹ.
Cảm nhận được hành vi vuốt ve từ nhóc con, hổ mẹ dường như đang hưởng thụ mà cọ cọ lại.
Thẩm Chi Hủ nhìn hai mẹ con quan tâm lẫn nhau, trong lòng vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều.
“Anh khỏe.”
Sở Thiên đã sắp xếp xong, chạy tới nói với bọn họ: “Đã đến lúc xuất phát!”
“Được.”
Kiều Nghệ dẫn hổ mẹ lên trực thăng.
Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ lên trực thăng, nên không cảm thấy mới lạ lắm.
Hổ mẹ vẫn dựa vào người nhóc con nhà mình, bên kia là Thẩm Chi Hủ.
Một hổ một người kẹp Kiều Nghệ ở giữa, còn cây non mini, nó không biến thành người mà ngoan ngoãn nằm trong túi xách trên người cô.
Vừa lên trực thăng, Thẩm Chi Hủ đã bỏ qua ánh mắt chán ghét của Đại Bạch mà cầm lấy tay Kiều Nghệ, rồi nhẹ nhàng xoa bóp.
“Anh sao vậy?” Kiều Nghệ quay đầu lại nhìn anh.
“Không sao.” Thẩm Chi Hủ dừng lại rồi hỏi: “Sắp đến căn cứ Thần Quyến rồi, Ngao Ngao có sợ không?”
“À, đối mặt với nguy hiểm không lường trước được, chắc chắn tâm lý em sẽ có hơi sợ hãi rồi.” Kiều Nghệ dừng lại, sau đó đổi chủ đề: “Nhưng có mama và Người đẹp ốm yếu ở đây, em sẽ không sợ nữa!”
Cây non mini không vui khi không nghe thấy tên mình, nó duỗi một cành cây ra vỗ vỗ lên tay hổ trắng nhỏ, dường như đang nói “Tôi đâu? Tôi đâu? Còn tôi nữa.”
“Đúng rồi, quên mất Tiểu Thụ.” Lúc này Kiều Nghệ không keo kiệt vài lời nói hay: “Tiểu Thụ rất lợi hại, có cưng ở đây, chắc chắn chúng ta có thể đại sát tứ phương!”
Cây non mini cảm thấy lời này của hổ trắng nhỏ cực kỳ dễ nghe, nó vươn cành nhỏ ra lúc lắc đung đưa qua lại như đang khiêu vũ.
Hổ mẹ cảm thấy đôi mắt bị làm phiền nên dùng một vuốt đè cây non mini lại.
Cây non mini: “…”
Vất vả lắm mới vui vẻ được một chút, ai dè lại bị hổ trắng lớn trấn áp, mệnh cây đúng là khổ mà!
Ngay khi trong lòng cây non mini đang đau xót cho bản thân thì trực thăng bay lên, âm thanh từ cánh quạt chấn động rất lớn, Kiều Nghệ định chuẩn bị che lại hai bên lỗ tai, nhưng người đàn ông bên cạnh đã nhanh hơn cô.
Trong lòng Kiều Nghệ cảm thấy ấm áp, khẽ cười ngọt ngào nhìn Thẩm Chi Hủ, sau đó nhìn về phía hổ mẹ, cô chỉ liếc mắt một cái đã bị mê hoặc bởi động tác đáng yêu lúc này của hổ mẹ.