Chương 717
Hổ mẹ giơ hai móng vuốt lớn nâng lên đè lấy hai bên lỗ tai, khiến chúng nó dán lấy trán, dáng vẻ này nhìn qua thấy có hơi đáng thương.
Kiều Nghệ cố nhịn cười, còn chủ động duỗi tay ấn lên trên móng vuốt của hổ mẹ, để nó được hai lớp bảo vệ lỗ tai.
Hổ mẹ cảm giác được nên ngước mắt lên nhìn, thì đối diện với đôi mắt rất giống nó của nhóc con, đôi mắt màu xanh nhạt dần dần dịu dàng.
Chờ đến khi bọn họ thích nghi với tiếng ồn từ cánh quạt, thì Thẩm Chi Hủ và Kiều Nghệ đồng thời thả tay ra.
Kiều Nghệ nhìn quanh bốn phía thì phát hiện trên trực thăng đều là dị năng giả được cứu ra từ căn cứ Hoài Long, Sở Thiên không ngồi chung một trực thăng với bọn họ.
“Ồ?”
Kiều Nghệ trong vô thức phát ra âm thanh, Thẩm Chi Hủ nhìn theo ánh mắt cô, nhanh chóng hiểu ra chuyện gì nên nhỏ giọng giải thích: “Sở Thiên ở trên chiếc trực thăng khác.”
“Mấy dị năng giả cấp cao không thể tập trung ở bên nhau, như vậy không có lợi cho những dị năng giả cấp thấp, chiếc trực thăng này do anh bảo vệ, còn ba chiếc kia do Sở Thiên, Ninh Tuyết và Kha Hán trông coi.”
Thẩm Chi Hủ nói như vậy, Kiều Nghệ lập tức hiểu ra.
“Người đẹp ốm yếu, bao lâu nữa chúng ta mới đến khu vực Đông Bắc vậy?”
“Anh cũng không rõ lắm, trên đường chúng ta sẽ dừng lại nghỉ ngơi mất mấy ngày.” Thẩm Chi Hủ lại xoa xoa nắn nắn bàn tay Kiều Nghệ: “Khu vực Đông Bắc rất lạnh, Ngao Ngao cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt đấy.”
Lạnh lắm ư?
Nhắc mới nhớ, lúc này đã tháng 12 rồi, bọn họ vẫn luôn ở khu vực phía Nam, tuy vẫn có lạnh, nhưng đối với những dị năng giả có thể chất cao hơn người thường thì vẫn có thể chịu được không khí lạnh này, bây giờ Người đẹp ốm yếu nói vùng phía Đông Bắc rất lạnh, vậy chắc chắn rất là lạnh, mà Kiều Nghệ rất sợ lạnh, chỉ mới nghe xong đã không nhịn được mà run run vài cái.
“Người đẹp ốm yếu, trong không gian của anh có áo lông vũ không?”
“Có, trong không gian của anh có đủ mọi thứ.”
“Vậy thì tốt rồi.” Kiều Nghệ gật gật đầu, thầm nghĩ nếu lạnh quá thì biến về hình thái hổ đi, làm hổ lông xù xù bao quanh người, chắc chắn rất ấm áp.
Nghĩ đến đây, Kiều Nghệ quay lại ôm lấy hổ mẹ bên cạnh đang híp mắt ngủ gật, thấp giọng hỏi: “Mama ơi, mama có sợ lạnh không?”
Hổ mẹ: “....”
Mặc dù lười đáp lại nhóc con, nhưng hổ mẹ vẫn hơi mở mắt ra, ném cho cô một ánh mắt ghét bỏ.
Kiều Nghệ biết câu hỏi của bản thân có hơi ngốc nên ngại ngùng cười cười.
Thẩm Chi Hủ cũng cười, nhưng vẫn tri kỷ giải thích cho cô: “Da lông trên người Đại Bạch có thể chống lạnh, huống hồ nó thức tỉnh dị năng hệ băng mà, càng không sợ rét lạnh, hành động trong thời tiết băng giá giống như cá gặp nước vậy.”
“Đúng rồi!” Đôi mắt Kiều Nghệ hơi mở to: “Là do em quá ngốc.”
“Em không có ngốc, chỉ là không nghĩ tới thôi.”
Tâm trạng của Kiều Nghệ bỗng tốt hơn khi nghe Thẩm Chi Hủ an ủi, thừa dịp hổ mẹ nhắm mắt nghỉ ngơi, cô chủ động cọ cọ vào trong lòng ngực Người đẹp ốm yếu, giống như đang yêu đương vụng trộm mà ngẩng đầu lên lén lút hôn lên cằm anh.
Sau khi hôn xong, Kiều Nghệ bỏ bừng hai má, nhanh chóng rời khỏi vòng ôm ấm áp của Người đẹp ốm yếu, trong đôi mắt lấp lánh vẻ ngại ngùng xấu hổ.
Thẩm Chi Hủ chỉ cảm thấy làn da được hôn kia bỗng nóng lên, trái cổ lên xuống vài lần, vừa mới chuẩn bị cúi đầu hôn lại, khóe mắt bỗng nhìn thấy hổ trắng lớn lười biếng ngẩng đầu lên, cái đầu to lớn gác lên đùi Kiều Nghệ.
Thẩm Chi Hủ: “…”
Anh không dám làm phiền hổ trắng lớn, chỉ có thể oan ức trừng mắt nhìn người nào đó đang cười ranh ma.
Cô nhóc này chỉ lo chọc ghẹo mà không quan tâm đến hậu quả gì cả.
Thẩm Chi Hủ không có biện pháp nào vời Kiều Nghệ đang giả vờ làm bộ làm tịch kia, anh chỉ có âm thầm tìm thời điểm hổ trắng lớn không ở bên khiến cô biết hậu quả “chọc xong bỏ chạy” này.
Kiều Nghệ còn chưa biết tính toán của Người đẹp ốm yếu, sau khi thành công đánh lén, tay cô đặt trên người hổ mẹ, thỉnh thoảng lại vuốt vuốt lông hổ mẹ, đôi mắt Kiều Nghe hơi híp lại khi nghe thấy tiếng rầm rì thoải mái phát ra từ cổ họng hổ mẹ, cô có hơi buồn ngủ.