Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 718

Chương 718
Không bao lâu sau, Kiều Nghệ ngủ thiếp đi, đầu cô hơi nghiêng rồi dựa vào người Thẩm Chi Hủ ở bên cạnh.

Thẩm Chi Hủ luôn chú ý tình hình bên ngoài bỗng cảm thấy bả vai hơi nặng, lúc này mới chuyển sự chú ý lên người Kiều Nghệ, thấy cô ngủ yên bình như vậy lòng anh mềm như bông. Thẩm Chi Hủ không để ý đến cái đầu to của hổ trắng lớn còn gác trên đùi Kiều Nghệ nữa, anh đưa tay ra nhẹ nhàng nâng cằm Kiều Nghệ lên, đôi môi mỏng lạnh rơi xuống môi cô, dường như cảm thấy như vậy không đủ, anh cẩn thận dò lưỡi ra rồi liếm dọc theo đường viền môi.

Hôn một lúc lâu, Thẩm Chi Hủ mới lưu luyến buông Kiều Nghệ ra, để cô ổn định dựa vào bả vai anh, chỉ khi nhìn cánh môi hơi sưng đỏ của cô là biết ngay đây là kiệt tác của mình, trong lòng anh lại nóng bừng lên.

Thẩm Chi Hủ nhìn chằm chằm vào Kiều Nghệ một lúc lâu, cho đến khi anh cảm nhận được một ánh mắt mạnh mẽ khiến bản thân không thể phớt lờ được, anh căng thẳng nhìn lại thì đối diện với đôi mắt mở to rất giống Kiều Nghệ của hổ trắng lớn, nó đang nhìn chằm chằm anh.

Đối diện với đôi mắt trong veo ấy, Thẩm Chi Hủ cảm thấy không còn chỗ nào để trốn, cơ thể cứng đờ từ từ dời ánh mắt đi nơi khác.

Đại Bạch…Có lẽ đã thấy rồi?

Nghĩ như vậy, lần đầu tiên Thẩm Chi Hủ cảm thấy độn thổ.

Thẩm Chi Hủ cảm thất “rất quê” khi bị “mẹ vợ” nhìn thấy chuyện xấu do bản thân làm ra, anh không muốn bị bắt gặp lần thứ hai đâu!

Vào mùa đông, bầu trời nhanh tối hơn bình thường, còn chưa đến sáu bảy giờ mà trời đã tối, trong không trung còn lất phất bông tuyết kèm theo gió lạnh.

Với thời tiết thế này thì không thể tiếp tục điều khiển trực thăng nữa, dưới sự phân phó của Sở Thiên, bọn họ tìm một mảnh đất trống trải để hạ cánh.

Tiếng cánh quạt ồn ào hấp dẫn zombie xung quanh, bọn chúng như tre già măng mọc lần lượt chạy tới, nhưng chưa kịp tới gần đã bị tinh thần lực của Ninh Tuyết bắn xuyên đầu.

“Chị Ninh thật lợi hại.”

Một cô gái trẻ trong đội ngũ của Ninh Tuyết giơ lên ngón tay cái với cô ấy.

Ninh Tuyết mỉm cười, khi trực thăng đáp xuống đất cô ấy mới cẩn thận cảm nhận dị năng của bản thân.

Ninh Tuyết mơ hồ cảm thấy chuyến đi với nhóm Thẩm Chi Hủ lần này, sau khi trải qua mấy lần nguy hiểm, dị năng của cô ấy đã có dấu hiệu đột phá.

Đây là một dấu hiệu tốt.

Ninh Tuyết khẽ mỉm cười, bước chân xuống trực thăng gió tuyết đập thẳng vào mặt khiến sắc mặt cô ấy cứng đờ.

Híc, đúng là lạnh quá!

Ninh Tuyết vội vàng quấn chặt chiếc áo lông vũ trên người, dùng tay xoa xoa gương mặt lạnh lẽo của mình.

May là Sở Thiên đã nhắc nhở trước, nếu gặp phải gió tuyết thì mặc áo lông vũ vào, nếu không dù cơ thể đã được dị tăng cải tạo trở nên mạnh mẽ hơn, cũng sẽ bị gió tuyết tấn công mà sinh bệnh!

Kiều Nghệ cũng có suy nghĩ giống Ninh Tuyết.

Kiếp trước Kiều Nghệ là người miền Nam, học đại học cũng ở miền Nam, chưa bao giờ gặp qua môi trường băng tuyết lạnh lẽo thế này, đôi mắt màu xanh nhạt của cô tràn đầy vẻ ngạc nhiên, nhưng gió lạnh lại khó chịu đến mức khiến gương mặt cô cứng đờ.

Bỗng lúc này có một đôi bàn tay ấm áp dán lên hai má lạnh lẽo của Kiều Nghệ, hơi ấm khiến cô thở dài một hơi thoải mái, còn quyến luyến dùng gương mặt nhẹ nhàng cọ cọ.

Bộ dáng đáng yêu của cô khiến trái tim Thẩm Chi Húc mềm mại như nước, nhưng khi cảm nhận sự lạnh lẽo trong lòng bàn tay, anh khẽ nhíu mày: “Sao lại lạnh như vậy?”

“Gió lạnh quá.” Kiều Nghệ mở to đôi mắt ngây thơ nhìn anh.

Thẩm Chi Hủ nhìn cô như vậy, trong lòng đột nhiên sinh ra một cổ xúc động muốn hôn lên đôi mắt cô, nhưng khóe mắt lại nhìn thấy hổ trắng lớn cách đây không xa đang nhìn chằm chằm về phía này, anh chỉ có thể tiếc nuối đè nén xúc động trong lòng xuống.

“Chờ đã.” Nói xong, Thẩm Chi Hủ từ trong không gian lấy ra một chiếc khăn quàng cổ màu vàng mới tinh quấn quanh cổ Kiều Nghệ, đồng thời còn che chắn một nửa khuôn mặt cô, chỉ để lộ ra đôi mắt to tròn chớp chớp đáng yêu, chọc người yêu thích.

 


Bình Luận (0)
Comment