Chương 719
Anh thật muốn ôm cô quá…
Trong lòng Thẩm Chi Hủ hơi nóng lên, anh siết chặt tay khống chế bản thân thật tốt trước những suy nghĩ “không an phận” đó.
“Em còn lạnh không?” Khi Thẩm Chi Hủ hỏi câu này, tay anh còn cẩn thận chỉnh lại chiếc áo khoác lông vũ trên người cô.
“Em không còn lạnh lắm.” Kiều Nghệ chôn nửa gương mặt dưới chiếc khăn quàng cổ, giọng nói rầu rĩ, nhưng vẫn có thể nghe thấy một chút ngọt ngào trong đó, đôi mắt cô chớp chớp đáng giá Người đẹp ốm yếu trước mặt, dáng người anh cao lớn, mặc một chiếc áo khoác dài màu xám ở bên ngoài, nó không thể che đi khí chất cao quý trên người anh, mà ngược lại còn khiến anh càng trở nên hấp dẫn hơn.
“Người đẹp ốm yếu, anh có lạnh không?”
Thẩm Chi Hủ lắc đầu: “Anh vẫn ổn.”
Anh không sợ lạnh, huống hồ còn có dị năng không gian bảo vệ cơ thể, nên không sợ lạnh như Kiều Nghệ.
Kiều Nghệ nghe vậy, càng nhìn Người đẹp ốm yếu càng thấy vui vẻ, cô không có nhiều băn khoăn như anh, đôi mắt đảo qua rồi nhào vào lòng Người đẹp ốm yếu, gương mặt cô cọ cọ vào ngực anh.
Ôi chao, lòng ngực Người đẹp ốm yếu quá ấm áp!
Cú bổ nhào này của Kiều Nghệ như lao thẳng vào trái tim Thẩm Chi Hủ, anh không tự chủ mà ôm lấy vòng eo cô, ngay lập tức anh cảm nhận được một đôi mắt mãnh liệt đến mức không thể phớt lờ lao thẳng về phía mình, anh dành ra chút thời gian nhìn lại thì thấy chủ nhân ánh mắt đó lại là hổ trắng lớn, nhưng lúc này anh chỉ ngây thơ vô tội chớp mắt đáp lại nó.
Không phải anh làm chuyện xấu, là do Ngao Ngao động thủ trước, chuyện này không nên trách anh được.
Có lẽ nhìn ra suy nghĩ trong lòng Thẩm Chi Hủ, hổ mẹ có hơi tức giận, nó giơ móng vuốt cào cào trên nền tuyết mấy lần, dường như đang coi băng tuyết trên mặt đất thành khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Chi Hủ mà nó chán ghét.
“Người đẹp ốm yếu, hôm nay anh thật là xinh đẹp!”
Cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của Kiều Nghệ lập tức thu hút sự chú ý của Thẩm Chi Hủ, anh giơ tay xoa xoa đầu cô, dịu dàng đáp lại cô: “Ngao Ngao cũng vậy.”
Kiều Nghệ cười hắc hắc, chôn mình vào lòng ngực anh rồi cọ cọ.
Dáng vẻ không xem ai ra gì của cả hai khiến Sở Thiên không muốn nhìn tiếp, gã đi đến gần rồi cố ý ho khan vài tiếng.
Kiều Nghệ nghe thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thò ra khỏi lòng ngực Người đẹp ốm yếu, quan tâm mà nhìn Sở Thiên.
“Sở Thiên, anh bị cảm sao?”
Sở Thiên: “…”
Không có, cảm ơn đã quan tâm.
Sở Thiên kìm nén muốn ý định muốn chửi xuống, gã cứng ngắc thay đổi chủ đề: “Tối nay chúng ta phải rời khỏi nơi này tìm nơi để ở, các người nhanh chóng đuổi kịp.”
“Ừ ừ.” Kiều Nghệ gật đầu, rời khỏi vòng tay ấm áp của Người đẹp ốm yếu.
Lòng ngực Thẩm Chi Hủ trống rỗng, trái tim anh cũng thấy vắng vẻ theo, đôi môi mỏng của anh vô thức mím lại.
Lúc này hổ mẹ cũng đi đến bên người nhóc con, nghiêng đầu cọ cọ lên đùi cô.
“Rống…”
Kiều Nghệ cúi đầu nhìn hổ mẹ: “Mama ơi, mama có lạnh không?”
Bộ lông sáng bóng trên người hổ mẹ run lên, nó lắc lắc đầu, ý bảo bản thân không lạnh.
“Vậy là tốt rồi, đúng rồi, Tiểu Thụ đâu?”
Lúc này, Kiều Nghệ mới nhớ tới cây non mini.
Chòm râu hổ mẹ run lên, nâng lên móng vuốt chỉ chỉ về phía cách đó không xa.
Kiều Nghệ nhìn theo thì thấy được trong nền tuyết trắng xóa có một mảng xanh biếc, nó ở bên trong tuyết lăn qua lộn lại, còn dùng bộ rễ linh hoạt của mình chui vào trong tuyết.
Kiều Nghệ: “…”
Dáng vẻ của cây non mini cực kỳ giống hình ảnh người miền Nam lần đầu nhìn thấy tuyết mà Kiều Nghệ từng thấy trên mạng.
Tuy rằng lúc nãy cô cũng như vậy, nhưng hình tượng của cô tốt hơn cây non mini nhiều.
Kiều Nghệ ho nhẹ một tiếng, lớn giọng gọi cây non mini.
Nghe thấy hổ trắng nhỏ gọi mình, cây non mini kìm nén sự hưng phấn mà lạch bạch lạch bạch chạy về.
Thân hình cây non mini ẩn hiện trong lớp băng tuyết, nhìn thoáng qua thì thấy có hơi xinh đẹp.
Nhưng cây non mini dường như nhận ra trên người nó có dính tuyết, nó học theo hổ trắng lớn, run rẩy lắc lắc cơ thể ném bay lớp tuyết đó.