Chương 720
Kiều Nghệ: “…”
Sao cô cảm thấy bọn họ ở chung càng lâu, cây non mini càng ngày càng không giống cây vậy?
“Tiểu Thụ, cưng không lạnh sao?”
[Không lạnh.]
[Chỗ này chơi vui lắm]
[Cây rất thích.]
Nếu lúc này cây non mini ở hình người thì chắc chắn đôi mắt màu nâu của nó đang sáng lấp lánh.
Kiều Nghệ tự tưởng tượng ra hình ảnh đó trong đầu, thì nhịn không được mà cười.
“Được rồi, cưng đừng chơi nữa, chúng ta phải rời khỏi nơi này, đến nơi thì để cho cưng chơi đùa tiếp nhé.”
[Được được được.]
Cây non mini phấn khích bật nhảy vài cái tại chỗ.
……
Lần này có ba dị năng giả hệ không gian đi cùng, bọn họ đều là dị năng giả cấp 6, nhưng không gian nhỏ hơn Thẩm Chi Hủ rất nhiều, vì vậy bốn chiếc phi cơ trực thăng đều được thu vào không gian của Thẩm Chi Hủ, ba dị năng giả đó nhìn thấy vậy đều cảm thán liên tục
Sau khi trực thăng được cất đi, ba dị năng giả hệ không gian cũng lấy ra chiếc xe từ không gian của họ.
Thẩm Chi Hủ cũng lấy ra chiếc xe được cải tạo, thùng xe rất rộng đủ để hổ trắng lớn hoạt động.
Sau khi lên xe, đoàn xe do Sở Thiên dẫn đầu, bọn họ bắt đầu tìm kiếm điểm dừng chân ở địa phương xa lạ này.
“Người đẹp ốm yếu, chúng ta đến vùng Đông Bắc chưa?”
Kiều Nghệ ngồi ở ghế lái phụ, ôm một chiếc gốm mềm như bông ở trong ngực, nghiêng đầu nhìn Người đẹp ốm yếu hỏi.
“Vẫn chưa, có lẽ ngày mai chúng ta mới đến.”
“Vậy à, anh biết chỗ này là nơi nào không?”
Thẩm Chi Hủ lắc đầu nói: “Anh không rõ lắm.”
“Được rồi.”
Kiều Nghệ cúi đầu cọ cọ chiếc gối ôm hình vuông, cô bỗng nghĩ đến cái gì đó, quay đầu nhìn lại hổ mẹ ở thùng xe phía sau, thì thấy hổ mẹ nằm trên cái nệm để nghỉ ngơi, cây non mini cũng trở lại chậu hoa, khóe môi cô nhẹ cong lên.
Đám zombie di chuyển chậm chạp trong băng tuyết, điều này khiến cho đám người Kha Hán nhanh chóng thu thập bọn chúng một cách thuận lợi.
Khi bầu trời tối hẳn, cuối cùng bọn họ cũng tìm được nơi để đặt chân.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ đám zombie xung quanh, cả đám bắt đầu chuẩn bị làm cơm tối.
“Trời lạnh như vậy, chúng ta ăn lẩu đi!”
“Đúng rồi, lúc trước chúng ta còn chưa ăn hết khoai lang biến dị đào được, lát nữa nướng mấy củ, trời lạnh cắn một ngụm, cảm giác đó rất tuyệt vời.”
“Không tệ, thằng nhóc cậu biết sống tốt đấy!”
“Còn phải nói sao!”
Khi thấy mọi người vui vẻ cười đùa, Kiều Nghệ nhìn mà có hơi hoảng hốt.
“Em suy nghĩ gì đấy?” Thẩm Chi Hủ đột nhiên hỏi.
Kiều Nghệ tỉnh táo lại, lắc lắc đầu, một bàn tay đặt lên đầu hổ mẹ rồi chầm chậm vuốt ve.
“Không có gì, em chỉ cảm thấy bầu không khí này thật tốt.”
Hoàn toàn không có cảm giác như đang ở tận thế.
Thẩm Chi Hủ nhìn mọi người đã chuẩn bị nổi lửa nấu nướng, trong đôi mắt đen láy lấp lánh ánh sáng.
“Chúng ta cũng ăn lẩu đi.” Thẩm Chi Hủ nói.
Kiều Nghệ không có từ chối, cô cũng muốn ăn lẩu, còn có…
“Nướng thêm mấy củ khoai lang!” Kiều Nghệ tinh nghịch chớp chớp mắt nhìn Người đẹp ốm yếu.
“Được, đều nghe em.”
Hổ mẹ nhìn thấy bọn họ như vậy, cơ thể nó đứng thẳng dậy, cái đuôi lông xù xù cuốn lấy tay nhóc con rồi nhẹ nhàng kéo kéo.
Sự chú ý của Kiều Nghệ lập tức chuyển sang hổ mẹ.
“Mama ơi, mama sao vậy?”
Hổ mẹ lẳng lặng nhìn về phía bên ngoài, ý muốn gì không cần nói cũng biết.
Kiều Nghệ hiểu biết rất rõ về hổ mẹ, biết nó đang suy nghĩ cái gì, cô hơi do dự nhưng vẫn gật gật đầu. “Mama đi đi, nhớ chú ý an toàn đấy.”
Lúc này cây non mini cũng lộp cộp chạy tới, cành cây trên người nó chỉ bản thân rồi chỉ bên ngoài.
[Tôi cũng muốn đi.]
“Vậy đi đi, cả hai đều phải chú ý an toàn đấy, biết không?”
[Biết rồi, biết rồi.]
Cây non mini sắp xếp lại cành lá của mình.
Hổ mẹ cũng gật gật đầu, cơ bắp người trên người bỗng căng chặt, ngay sau đó lao ra ngoài.
Cây non mini tay mắt lanh lẹ dùng cành cây quấn lấy chân sau của hổ mẹ, một tiếng “vút” vang lên, cả người nó bị hổ mẹ kéo bay ra ngoài.
“Này Tiểu Thụ…” Khóe mặt Kiều Nghệ giật giật, cô cảm thấy lát nữa cây non mini lại bị hổ mẹ đánh cho một trận.