Chương 721
“Đại Bạch và Tiểu Thụ sao lại ra ngoài?” Sở Thiên thấy thế thì dò hỏi.
“Có lẽ mama muốn ra ngoài đi săn.”
Địa điểm bọn họ chọn là vùng ngoại ô thành phố nào đó, cách đó không xa là một khu rừng với vài ngọn núi nhấp nhô, chắc hổ mẹ nhìn trúng khu rừng nên muốn qua đó hoạt động dãn gân cốt đây mà.
“Em không lo lắng sao?”
Kiều Nghệ sửng sốt rồi nở nụ cười thoải mái nói: “Mama không phải đóa hoa trong nhà kính, bà ấy có năng lực tự bảo vệ bản thân, tôi không thể mãi mãi ở bên cạnh mama được.”
Tuy thản nhiên nói ra như vậy, nhưng trong lòng Kiều Nghệ vẫn buồn bã.
Thẩm Chi Hủ nhận ra tâm trạng của cô không tốt nên cầm lấy tay cô, yên lặng an ủi cô.
Sở Thiên cũng nhận ra bản thân nói sai, gã sờ sờ lỗ tai, định nói gì đó thì bị Trần Tống gọi qua bên kia hỗ trợ.
Gã vừa đi, Kiều Nghệ không nhịn được mà hỏi Người đẹp ốm yếu bên cạnh: “Người đẹp ốm yếu, anh nói xem mama sẽ ở mãi bên cạnh em sao?”
Tập tính của con người và động vật không giống nhau, bây giờ hổ mẹ chịu ở bên cạnh cô, nhưng sau này thì sao?
Nghĩ đến một ngày nào đó hổ mẹ sẽ rời khỏi Kiều Nghệ, trong lòng cô bỗng cảm thấy khổ sở.
“Chắc chắn là sẽ ở bên em, Đại Bạch rất yêu thương em.” Thẩm Chi Hủ dịu dàng an ủi.
“Nhưng mà…”
Cô còn chưa nói xong thì Thẩm Chi Hủ đặt một ngón tay lên môi cô.
“Em đừng suy nghĩ nhiều, Đại Bạch đã biến dị, đồng thời cũng có thể biến thành người, hoàn toàn không giống những mãnh thú biến dị bình thường khác, em không thể dùng hành vi của động vật bình thường để so sánh với Đại Bạch hiện tại được.”
Thẩm Chi Hủ nói như vậy, trong lòng Kiều Nghệ mới bình tĩnh lại.
“Ừm, em biết rồi, cảm ơn anh.”
“Ngốc quá, nói cảm ơn với anh làm gì.”
Kiều Nghệ bỗng dừng lại, không biết nghĩ đến cái gì mà lén lút nhìn xung quanh, sau đó lấy tốc độ sét đánh mổ một cái chóc lên khóe miệng Người đẹp ốm yếu.
Có lẽ Thẩm Chi cũng Hủ không ngờ cô lại hành động như vậy, trong đầu anh bỗng ngơ ngác trống rỗng.
“Ngao Ngao, em…”
“Ôi chao, em đói bụng quá, anh nhanh nấu lẩu đi!” Ánh mắt Kiều Nghệ sáng lấp lánh, không hề đề cập đến hành vi đánh lén của bản thân.
Thẩm Chi Hủ nheo mắt lại rồi buông cô ra, nhưng trong lòng anh xuất hiện một ý tưởng mơ hồ.
***
"Ưm, đừng hôn..."
Trong góc tối, có một người đàn ông cao lớn đang ôm một cô gái nhỏ nhắn trong lòng, đôi môi mỏng không ngừng cọ xát với cô, thỉnh thoảng còn đưa đầu lưỡi ra chiếm lấy miệng thơm của cô, quấn lấy lưỡi của cô rồi hòa vào nhau.
Kiều Nghệ bị anh hôn choáng váng, đến nỗi gương mặt vốn có hơi lạnh lẽo của cô đã đỏ bừng vì hành động thân mật của hai người, đôi mắt xanh lam nhạt thường ngày của cô cũng dần mông lung, đuôi mắt đỏ thẫm, mang theo vẻ quyến rũ mê người.
“Sau này còn dám đánh lén anh không?” Đôi mắt Thẩm Chi Hủ đen nhánh sâu sắc đầy cảm xúc mê hoặc, anh quyến luyến mà buông Kiều Nghệ ra.
Kiều Nghệ nhẹ nhàng thở hổn hển một hơi, lúc này cô mới bình tĩnh lại, tức giận mà liếc anh một cái, nhưng cô không biết rằng trong mắt ai đó thì ánh mắt này lại mềm mại như bông, giống như một cái nháy mắt trêu ngươi.
"Ngao Ngao..."
Giọng Thẩm Chi Hủ có hơi khàn khàn, Kiều Nghệ nghe được anh muốn làm gì thì vội vàng che lại đôi môi hơi đỏ sưng của mình.
“Không hôn nữa!” Giọng cô rầu rĩ, còn có chút bực bội xấu hổ.
Nếu hôn thêm lần nữa, khi quay lại mọi người đều sẽ biết họ đã làm gì!
Da mặt cô còn chưa có dày như Người đẹp ốm yếu đâu!
Thẩm Chi Hủ cong cong môi, lần lượt đặt những nụ hôn nóng bỏng lên mu bàn tay của Kiều Nghệ.
Thân thể nhỏ nhắn của Kiều Nghệ khẽ run lên vì bị hơi nóng kia ảnh hưởng.
"Anh, anh đủ rồi đấy"
"Chưa đủ, ai bảo Ngao Ngao thích đánh lén anh như vậy."
Kiều Nghệ không phục, phồng má lên: "Cái gì, không phải Người đẹp ốm yếu anh cũng thích chí ra mặt đó sao?"
Bị chọc ngay xương cùng nên mặt Thẩm Chi Hủ có hơi biến sắc, anh đang định nói gì đó thì lại nghe thấy người trong ngực lẩm bẩm một câu.