Chương 722
"Trong ngoài bất nhất."
“Cái gì?” Thẩm Chi Hủ hơi há hốc mồm ngơ ngác.
"Em nói Người đẹp ốm yếu anh trong ngoài bất nhất." Kiều Nghệ trợn mắt, kiễng chân lên, hai tay ôm lấy cổ anh, hôn lên chóp mũi, khóe môi và đôi môi mỏng của anh bằng hai cánh môi hơi hơi sưng đỏ của mình.
“Rõ ràng là Người đẹp ốm yếu anh cũng thích.” Kiều Nghệ cố nén lại sự xấu hổ của mình rồi từ tốn nói: “Còn không nhận nữa à, vậy không phải trong ngoài bất nhất thì là gì?”
Lòng Thẩm Chi Hủ dần nóng lên, anh đang định ôm người vào lòng hung hăng hôn một hồi, nhưng dường như Kiều Nghệ đã cảm giác được gì đó, lại đột nhiên đẩy anh ra rồi bỏ chạy.
"Mama, mẹ về rồi?"
Thẩm Chi Hủ: “…”
Anh hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm trạng có hơi hụt hẫng của mình rồi quay người đi về hướng Kiều Nghệ chạy.
Từ xa, anh đã nhìn thấy Kiều Nghệ khoát áo lông ngồi xổm trên mặt đất, bên cạnh cô là một con hổ trắng lớn với vẻ mặt hài lòng, trông dáng vẻ của nó chắc đã đi săn no nê ở ngoài rồi mới về.
“Mama, sao mà về trễ vậy?” Kiều Nghệ xoa xoa đôi tai mềm mại của hổ mẹ.
[Trời lạnh]
[Khó tìm con mồi]
Hổ mẹ dùng móng vuốt cào cào phủi ra mấy chữ cong cong vẹo vẹo trên nền tuyết.
“Ra là vậy, cực khổ cho mama rồi.” Kiều Nghệ đưa mặt sát vào cọ cọ bộ lông cứng cáp của hổ mẹ.
Hổ mẹ hơi nheo mắt lại, thích chí vì được con mình gần gũi, trong cổ họng phát ra tiếng ùng ục thể hiện sự vui sướng của mình.
"Lạch cạch lạch cạch —"
Lúc này cây non mini đã đi tới, nó còn kéo theo một con trâu có thể hình rất lớn.
Nghe thấy tiếng động, Kiều Nghệ ngước mắt lên nhìn.
"Wow, Tiểu Thụ cưng khá lắm đấy! Thế mà lại tìm được một con mồi lớn như vậy!"
Cây non mini được khen ngợi rất phấn khích, những chiếc lá xanh biếc của nó khẽ rung lên.
[Đương nhiên]
[Cây có sức mạnh siêu phàm]
Nó suy nghĩ một lúc rồi nói thêm mấy chữ.
[Cất đi]
[Chúng ta ăn chung]
Trước đây cây non mini nhất mực là không có ý định chia sẻ nào, chỉ là ở chung với bọn hổ trắng nhỏ lâu dần nó mới hiểu được chia sẻ là cái gì.
Nhưng cái này chỉ dành cho bọn hổ trắng nhỏ thôi, còn những người khác đừng có mơ nhé.
"Được, được." Kiều Nghệ liên tục gật đầu, để hổ mẹ đông lạnh xác con trâu lại, sau đó nhìn qua Người đẹp ốm yếu ở phía sau, vừa định nói chuyện lại nhìn thấy đáy mắt của đối phương có vẻ bức bối, lúc này cô mới nhớ ra hành động vừa rồi của mình rất giống tên tồi tệ qua cầu rút ván, rồi ho nhẹ mấy tiếng để che đậy sự xấu hổ của mình, hơi nịnh nọt mà nói với anh mấy câu: "Người đẹp ốm yếu, cất đi, đây là chiến lợi phẩm của Tiểu Thụ."
Cây non mini vừa được nhắc đến cũng rung rung cơ thể.
Thẩm Chi Hủ hừ một tiếng, cho xác con trâu đông lạnh vào không gian.
Kiều Nghệ thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, tiện đà quay sang hổ mẹ lười biếng.
"Mama, lúc mẹ ra ngoài có gặp cái gì không?"
Hổ mẹ nghiêng nghiêng đầu, như không hiểu chuyện nhóc con hỏi, còn cây non mini đã viết ra mấy chữ.
[Bên ngoài có ít zombie.]
[Cũng không có ai.]
[Động vật cũng ít.]
Hổ mẹ liếc nó một cái, gật đầu đồng tình với lời cây non mini nói.
"Là vậy à."
Thẩm Chi Hủ bị Kiều Nghệ phớt lờ, đành phải tìm lại sự hiện diện của mình: “Anh vừa nghe Sở Thiên nói đây là huyện Giang, là một quận nhỏ rất gần với đất Đông Bắc, có lẽ ngày mai chúng ta có thể đi vào đất Đông Bắc."
Kiều Nghệ nghe hiểu gật đầu, sau đó không biết nghĩ tới cái gì mà cẩn thận nhìn xung quanh như là sợ người khác nghe thấy, còn ngoắc ngón tay với Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ nhướng mày, đối mắt với hổ trắng lớn, rồi ngồi xổm xuống gần Kiều Nghệ.
"Ngao Ngao, sao vậy?"
Kiều Nghệ tiến lại gần, cắn vào tai anh.
"Người đẹp ốm yếu, tới lúc đó anh làm sao dẫn bọn Sở Thiên đến căn cứ Thần Quyến?" Khi nói chuyện hơi thở ấm áp của cô phả vào tai Thẩm Chi Hủ, khiến lòng anh ngứa ngáy khó chịu, tiếc là bên cạnh lại có một con hổ trắng lớn uy nghi đang nhìn anh chăm chú, nên anh đành đè lại suy nghĩ của mình xuống.