Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 736

Chương 736
Nguy cơ vừa kết thúc, đám người Sở Thiên lộ ra nở nụ cười sống sót sau thảm họa, lại lần lượt ngã xuống nền tuyết.

Dương Nhã không hiểu vì sao người bọn họ dẫn theo đều đã chết hết, mà cô ta còn chưa chết, vừa trợn mắt định lẻn đi thì đã bị một nhánh cây rắn chắc trói lại, một cái quét qua mặt đất, đã bị đưa đến trước mặt một người đàn ông xa lạ.

“Người đẹp ốm yếu, sao lại giữ người này lại?” Kiều Nghệ nhăn mũi.

“Em ghen tị à?” Thẩm Chi Hủ nhéo má cô.

"Không có đâu."

Thẩm Chi Hủ cười nhẹ rồi giải thích với cô: “Sức mạnh của cô ta rất đặc biệt, không có tính công kích gì, để lại cũng có thể hỏi thăm về căn cứ Thần Quyến.”

Tất nhiên, câu nói cuối cùng mới điểm mấu chốt để giữ Dương Nhã lại.

Khi Dương Nhã nghe thấy bốn chữ "Căn cứ Thần Quyến", hàm răng của cô ta bắt đầu run rẩy, rõ ràng là vô cùng sợ hãi.

"Các người giết tôi đi, tôi sẽ không nói gì hết!"

Thẩm Chi Hủ nhẹ nhàng bâng quơ liếc mắt nhìn Dương Nhã một cái, anh ta không nói lời nào nhưng Dương Nhã lại có một cảm giác anh ta còn nguy hiểm hơn Boss của mình...

Tim, gan, lá lách và phổi của Dương Nhã đều đang run rẩy, đã bắt đầu hối hận vì đã bị Hình Thiến lừa nhận nhiệm vụ này!

Người đàn ông này còn nguy hiểm hơn Boss, chắc chắn là ma quỷ!

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Thẩm Chi Hủ không còn nhìn sắc mặt tái nhợt run rẩy của Dương Nhã nữa, anh khẽ cau mày liếc mắt nhìn qua chiến trường bừa bộn.

Trong lúc anh đang đặt câu hỏi, Trần Tống đã chạy tới trị liệu vết thương trên vai Sở Thiên, nghe thấy câu hỏi của Thẩm Chi Hủ, Sở Thiên bắt đầu kể lại những chuyện đã xảy ra một cách ngắn gọn.

Lúc Sở Thiên nói xong, bỗng Ninh Tuyết bụp một tiếng quỳ xuống đất.

"Tất cả là lỗi của tôi……"

"Tôi quá dễ tin người!"

Nước mắt Ninh Tuyết nặng nề rơi xuống, nói xong cô ấy lấy tay liên tục tát vào mặt mình.

Vài giây sau, hai má của cô ấy đã bị đánh đỏ bừng và sưng tấy.

"Chị Tuyết, chị đang làm gì vậy?!" Trần Tống nhìn không được, nếu nói sai thì cậu ta cũng có phần!

Rõ ràng cậu ta cảm giác được nhóm Lâm Phi kia có gì đó không ổn, thế nhưng cậu ta chỉ nhắc nhở chứ không nghĩ tới quay lại xem thế nào!

Nghĩ vậy, vẻ mặt Trần Tống cũng đầy tiếc nuối.

Kiều Nghệ nhìn thấy Ninh Tuyết vốn đang đắm chìm trong cảm xúc đau thương của mình, đột nhiên cô cũng không biết nên nói cái gì. Thấy khóe miệng cô ấy chảy ra dòng máu đỏ tươi, cô vội ra hiệu cho Trần Tống kéo cô ấy đứng dậy.

Chuyện đã tới nước này, có nói gì nữa cũng vô ích.

"Chị Tuyết! Đừng làm tổn thương mình nữa!" Trần Tống vừa nói lớn vừa kéo Ninh Tuyết.

Ninh Tuyết vẫn đang lo việc của mình, nên không để ý tới Trần Tống.

Thẩm Chi Hủ không nhịn được cau mày nói: “Muốn chết thì cứ nói đi, tôi sẽ cho cô toại nguyện.”

Lời nói lạnh lùng khiến Ninh Tuyết tỉnh táo trở lại, cơ thể cô ấy khẽ run lên.

Kha Hán biết lời Thẩm Chi Hủ nói là sự thật, với ý nghĩ mọi người đều xuất thân từ cùng một căn cứ, hơn nữa bởi vì Ninh Tuyết là dị năng giả hệ tinh thần hiếm có, nên cậu ta chỉ có thể đứng lên nói với Ninh Tuyết: "Ninh Tuyết, thay vì tự tổn thương mình thà chị giữ mạng sống này để trả thù cho anh chị em đã chết!

“Căn cứ Thần Quyến đó giết một người của chúng ta, thì chị phải giết mười, một trăm hoặc một ngàn! Có những tên khốn của căn cứ Thần Quyến đó đi cùng anh chị em của chúng ta ở dưới suối vàng cũng sẽ không cô đơn!"

Lời nói của Kha Hán vang vọng trong tai, khiến mọi người khàn khàn gầm lên.

"Phải!"

"Đội trưởng Kha nói đúng!"

"Căn cứ Thần Quyến giết của chúng ta một người, thì chúng ta phải giết lại mười người, một trăm người, một ngàn người!"

"Anh chị em ở dưới suối vàng sẽ không cô đơn!"

"Giết! Giết! Giết!"

Bên tai Dương Nhã tràn ngập những lời nói nhiệt huyết này, cô ta sợ hãi rụt cổ lại, cố gắng che giấu thân hình mảnh khảnh của mình, nhưng lại bị nhánh cây rắn chắc trói chặt, không thể cử động.

Trời ạ, thế quái nào mà những người này lại thuần hóa được một cây thực vật biến dị vậy!

 


Bình Luận (0)
Comment