Chương 737
Tại sao thông tin Boss cung cấp lại không có nói là họ còn nuôi thực vật biến dị!
Cơ thể của Dương Nhã run run rẩy rẩy, cô ta lén nhìn người đàn ông đẹp trai đang có vẻ thiếu kiên nhẫn.
Rốt cuộc người đàn ông này có địa vị gì? Thế nào mà còn nguy hiểm hơn Boss?
Đột nhiên, Dương Nhã có một dự cảm không tốt.
Dưới sự lãnh đạo của người đàn ông này, liệu căn cứ Thần Quyến của họ có thể...
Phụt phụt phụt! Không đâu, Boss mạnh như vậy, dưới sự lãnh đạo của Boss, căn cứ Thần Quyến nhất định sẽ là căn cứ mạnh nhất trong thời đại tận thế mày, họ sẽ không thể nào đánh bại Boss!
(Thẩm Chi Hủ: Trùm cuối belike!!!)
Lúc này Không ai biết Dương Nhã đang nghĩ gì, Ninh Tuyết sửng sốt vì lời nói của Kha Hán đánh sâu vào não của cô ấy.
Ánh mắt cô ấy vô thức liếc nhìn đồng đội đang nằm vô hồn trong tuyết, cô ấy cắn răng mà nói từng chữ: "Kha Hán, cậu nói đúng, tôi phải sống sót! Phải báo thù cho anh chị em đã chết!"
Thấy cô ấy đã hiểu ra, Kha Hán và Trần Tống liếc nhìn nhau thở dài.
Sở Thiên cũng âm thầm gật đầu: "Được rồi, chúng ta tính toán thương vong đi."
"Dạ!"
Thẩm Chi Hủ không tham gia nhiệm vụ này, anh nắm tay Kiều Nghệ đi vào nhà.
Cây non mini thấy vậy, nó khe khẽ run những chiếc lá màu xanh ngọc nổi bật trên nền tuyết, rồi thay đổi hình dạng của nó với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, sau khi thu nhỏ lại nó thở hổn hển đuổi theo hổ trắng nhỏ đi vào nhà.
Nhìn thấy những nhánh cây trên người mình ngày càng nhỏ đi, Dương Nhã đang định vùng vẫy để trốn thoát thì lại bị cây non mini quất mạnh.
Nơi bị đánh vừa nóng vừa rát, Dương Nhã sợ hãi nên không dám cử động nữa, lại bị thực vật biến dị cưỡng chế kéo vào nhà.
Kiều Nghệ thấy vậy giơ ngón tay cái lên cho cây non mini.
"Tiểu Thụ, cưng thật tuyệt vời."
Những cây non mini đắc chi rung rung nhánh cây.
[Dĩ nhiên rồi.]
[Cây là mạnh mẽ nhất]
Khi Dương Nhã thấy họ giao tiếp mà không trở ngại gì, cô ta lại tiếp tục mở to mắt vì kinh ngạc.
Cô ta nhớ rõ cô gái có màu tóc và nước da khác lạ này tên là Kiều Nghệ gì đó, dường như chưa thức tỉnh được dị năng nào cả mà chỉ nhờ vào kỹ năng bắn cung tốt của mình.
Cô ta vẫn còn nhớ khoảnh khắc họ biết được thông tin, Hà Vân Trân đã ghen tị với vẻ đẹp của Kiều Nghệ, dè bỉu cô gái này là không đáng một xu, thậm chí còn ác ý đoán là Kiều Nghệ dựa vào cơ thể mới được chen vào đội ngũ này!
Bây giờ xem ra cũng không phải là như vậy!
Kiều Nghệ này chắc chắn đã thức tỉnh được dị năng hiếm có là giao tiếp với thực vật biến dị! Cây biến dị này là do cô điều khiển!
Chỉ trong vài giây mà đầu óc Dương Nhã đã quay cuồng.
Kiều Nghệ cũng không biết cô ta đang nghĩ gì, chỉ khen ngợi cây non mini xong là đã quay đầu nhìn Dương Nhã đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.
"Cô tên gì?"
Dương Nhã lấy lại tinh thần vô thức mà trả lời Kiều Nghệ: "Dương Nhã."
Kiều Nghệ không ngờ Dương Nhã lại dễ nói chuyện như vậy, cô hơi nhướng mày lại hỏi tiếp: “Căn cứ Thần Quyến ở đâu?”
Lần này, Dương Nhã căng thẳng mím chặt môi.
"Không nói?"
Dương Nhã im lặng.
"Chậc chậc, căn cứ Thần Quyến có gì tốt mà khiến cô trung thành tận tâm với họ như vậy?"
Dương Nhã vẫn không nói lời nào, thậm chí còn cụp mắt xuống.
"Cô không sợ chết trong tay chúng tôi sao?"
Nghĩ đến thi thể của đám người Lâm Phi đều bị chẻ làm đôi, Dương Nhã sợ hãi mà người run run.
Không, không phải chỉ là chẻ làm đôi thôi à? Cũng coi như là một cách chết sảng khoái đi!
Nhìn thấy cô ta giả vờ bình tĩnh, gần như Kiều Nghệ cũng đoán được cô ta đang nghĩ gì, quay đầu lại nhìn Người đẹp ốm yếu một cái ra hiệu "Nhìn em nè", sau đó lại cười tinh nghịch.
"Dương Nhã, cô nghĩ mình sẽ có thể chết một cách sảng khoái như vậy ư?"
"Ý cô là gì?!" Dương Nhã đột nhiên nhìn Kiều Nghệ, sắc mặt trắng bệch như ma nữ.
"Ý như cô nghĩ đấy ..." Kiều Nghệ mỉm cười ngọt ngào, xoắn một sợi tóc nghịch ngợm: "Chắc cô cũng biết trong đội tôi có dị năng hệ chữa lành, chỉ cần còn một hơi thở, anh ta cũng có thể trị khỏi cho cô, cô nói xem nếu chúng tôi xẻo từng miếng thịt của cô ra, xem cô có thể cầm cự được bao lâu?”