Chương 738
"Cô, sao cô lại độc ác như vậy?!"
Trông xinh đẹp như vậy, hóa ra cũng là lòng dạ rắn rết!
"Chậc chậc, nói tới độc ác, làm sao tôi có thể độc ác như căn cứ Thần Quyến của các cô?! Tội ác các người gây ra còn không kể hết, nói tôi mà không ngượng miệng à?!"
"Tận thế rồi! Chúng tôi làm vậy cũng không đáng tội!"
Thấy vẻ mặt như lẽ đương nhiên của cô ta, Kiều Nghệ không nhịn được mà tát cô ta một cái.
"Câm miệng!" Kiều Nghệ nổi giận đùng đùng nói: "Cũng không hổ là chó ngoan mà căn cứ Thần Quyến nuôi dưỡng, tới lúc này còn dám lớn tiếng!"
Má của Dương Nhã đau nhức, tiềm thức cô ta muốn chống trả, nhưng cơ thể cô không thể cử động.
"Cô! Có bản lĩnh thì thả tôi ra!"
"Đừng có khích tướng, không dùng với tôi được đâu!"
Lúc Sở Thiên đi vào, nhìn thấy cảnh tượng này, gã biết Kiều Nghệ động tay với Dương Nhã, lập tức không hài lòng nhìn Thẩm Chi Hủ.
Tiểu Nghệ ngoan như vậy, sao có thể để em ấy động tay như thế?
Đáp lại, Thẩm Chi Hủ nhún vai.
Ngao Ngao thích thì cứ để em ấy chơi.
Nhưng……
Thấy Ngao Ngao bị Dương Nhã chọc giận, anh cũng có chút không vui, nhanh chóng bước tới, cầm lấy bàn tay phải vừa đánh người của cô, nhìn thấy lòng bàn tay cô đỏ bừng, đáy mắt anh lại hiện lên tia đau lòng.
“Ngao Ngao, có đau không?”
Kiều Nghệ: "..."
Sở Thiên: "..."
Hình như vấn đề không phải là cái này?
Có lẽ không để ý tới sự bất lực của hai người, Thẩm Chi Hủ tiếp tục nói: "Chuyện thẩm vấn này không cần em ra tay, để Sở Thiên lo liệu đi.”
Sở Thiên tỉnh táo lại, nhanh chóng đồng ý.
"Còn tôi! Còn tôi nữa!"
Giọng nói của Trần Tống truyền vào phòng, cậu ta lướt vào bằng cái đuôi dày nặng của mình.
Dương Nhã nhìn thấy cái đuôi kia lại co rúm người lại vì sợ hãi.
Chú ý tới động tác nhỏ của cô ta, trong mắt Trần Tống hiện lên một tia tàn nhẫn.
"Này, cô có biết Hà Nguyệt Liên không?"
Dương Nhã đột nhiên nhìn Trần Tống.
"Trông cô thế này, chắc là đã biết rồi." Trần Tống liếm liếm đôi môi khô khốc, trong đôi mắt đen như lóe lên một tia xanh lục: "Vậy cô có muốn biết Hạ Nguyệt Liên chết thế nào không?"
Không hiểu sao Dương Nhã lại có một loại dự cảm không lành.
"Nhìn thấy cái đuôi của tôi không? Lúc trước, đích thân tôi đã thực hiện ca phẫu thuật cắt bỏ phần thân dưới của Hà Nguyệt Liên, đổi cho cô ta một cái đuôi rắn. Chậc chậc, ca phẫu thuật thay đổi đã thành công, chỉ tiếc là phản ứng đào thải của cơ thể thật sự là quá đau đớn, Hà Nguyệt Liên lại không phải là dị năng giả hệ chữa lành, cô ta đau đớn đến mức muốn chết. Nhưng có tôi ở đây thì làm sao có thể để cô ấy chết được?"
Trần Tống nhớ lại vẻ đau đớn của Hà Nguyệt Liên, mặt cậu ta lại lộ ra một nụ cười bệnh hoạn: "Nên lúc nào cô ta sắp chết thì tôi lại chữa lành cho cô ta, cô nói xem cô có muốn thử một lần không?"
Dương Nhã sợ hãi, cô ta thực sự sợ hãi.
Nghĩ đến phần thân dưới của mình có thể trở nên giống Trần Tống, cô ta lập tức hét lên trong tuyệt vọng.
Sau vài tiếng hét, cây non mini đã bịt kín miệng cô ta, khuôn mặt tái nhợt sưng tấy hồng lên một chút, sau một lúc kích động Dương Nhã đã ngất đi.
"Hử? Sao lại ngất rồi? Chán thật!" Trần Tống bĩu môi.
Kiều Nghệ cũng cảm thấy tiếc.
“Chết bao nhiêu người?” Thẩm Chi Hủ hỏi.
Câu hỏi này có chút nặng nề, vốn vì trêu chọc Dương Nhã tâm trạng Trần Tống vừa khởi sắc lại ảm đạm xuống: "Tám người đều là dị năng giả cấp 5."
Mắt Thẩm Chi Hủ lóe lên không nói gì.
Kiều Nghệ cũng cảm thấy khó chịu: "Xin chia buồn."
Trần Tống giả vờ cười nhẹ: "Không phải anh Kha đã nói rồi sao? Chúng ta chết bao nhiêu người thì sẽ giết lại bấy nhiêu người, thậm chí còn nhiều hơn!"
Khóe miệng Kiều Nghệ giật giật lại không đáp lại.
“Tiểu Thụ, ra ngoài moi tinh hạch đi.” Thẩm Chi Hủ đổi chủ đề.
[Ok]
Cây non mini vừa định ra ngoài, chợt nghĩ đến mình vẫn đang trói cùng người phụ nữ bất tỉnh, nên đã ngừng lại.
[Người phụ nữ này làm sao đây?]
"Buông ra."
[Được thôi]
Sau khi buông Dương Nhã ra, cây non mini lộc cộc cuốn lấy bộ rễ chạy ra ngoài, thở hổn hổn hển hển đi moi tinh hạch.