Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 74

Chương 74
Chính vì nguyên nhân này mà Kiệu Nghệ mài răng đến nghiện luôn, nên thời gian ăn sáng của cô trôi qua lâu hơn bình thường, đến khi trở về hang động đã đến giữa trưa.

Còn chưa đến cửa hang động thì từ xa Kiều Nghệ đã thấy một dáng người cao gầy đứng ở cửa hang động, cô nhịn không được tăng nhanh bước chân.

“Ngao ngao…” Người đẹp ốm yếu đang đợi tôi về sao?

Thẩm Chi Hủ có thói quen khi tỉnh lại thì hổ trắng nhỏ đã đi ra ngoài, nhưng anh đợi trong hang động hai tiếng đồng hồ vẫn không thấy cô quay về, trong lòng anh bỗng cảm thấy hoảng hốt, răng sữa nhỏ còn chưa thay, lỡ không may gặp phải zombie hay thú hoang thì làm sao?

Càng nghĩ Thẩm Chi Hủ càng ngồi không yên, nhưng anh không biết hổ trắng nhỏ thường chạy đến chỗ nào, chỉ có thể đứng ở cửa hang động mà đợi cô quay về. Bây giờ nhìn thấy hổ trắng nhỏ bình an quay về, lòng anh cảm thấy nhẹ nhõm đến lạ.

Anh thở ra một hơi, đồng thời cảm thấy dù đã sống lại quay về, con người anh vốn đã bị tra tấn đến mức tâm trạng không còn gợn sóng với bất cứ thứ gì, nhưng vẫn thay đổi rất nhiều từ sau khi gặp được chú hổ con này.

Thẩm Chi Hủ không biết như thế là tốt hay xấu, nhưng trước mắt anh không chán ghét cảm giác này.

Suy nghĩ Thẩm Chi Hủ một lần nữa đặt lên người hổ trắng nhỏ, nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu của hổ con, anh chỉ có thể thở dài một hơi.

“Ngao ngao…” Anh bị làm sao vậy, Người đẹp ốm yếu? Sao anh lại thở dài?

Kiều Nghệ dừng lại trước mặt Người đẹp ốm yếu, ngẩng đầu lên nhìn thì mới phát hiện anh cao lớn đến vậy, cứ ngửa đầu như vật khiến hổ mệt mỏi quá trời.

Vì vậy cô lùi ra phía sau mấy bước, cách một khoảng với Người đẹp ốm yếu.

“Em đi tìm bữa sáng à?” Thẩm Chi Hủ ngồi xổm xuống trước mặt hổ trắng nhỏ, quen thuộc mà xoa xoa cái đầu lông xù của cô.

“Ngao ngao…” Ừ, đúng rồi.

“Sao em lại đi lâu vậy?”

Kiều Nghệ nghe xong bỗng cảm thấy có hơi chột dạ, không dám nói với Người đẹp ốm yếu là bản thân mãi mê mài răng mà quên mất thời gian trở về.

Thấy cô ngậm chặt miệng, Thẩm Chi Hủ vừa vặn nhìn lấy được sự chột dạ chợt lóe lên trong đôi mắt xanh nhạt to tròn kia, đôi mày của anh hơi nhướng lên.

“Em đi chơi à?”

Nói xong Thẩm Chi Hủ phát hiện tia chột dạ trong mắt hổ trắng nhỏ càng rõ ràng hơn, sao anh có thể không hiểu chứ? Thế là anh cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, anh ngồi xuống bãi cỏ ôm lấy hổ trắng nhỏ vào trong lòng.

Lúc đầu Kiều Nghệ giật mình, sau đó cô cảm thấy yên tâm khi biết Người đẹp ốm yếu chỉ đang ôm lấy mình.

“Ngao ngao…” Anh làm gì vậy?

Tuy rằng Kiều Nghệ được Người đẹp ốm yếu ôm rất nhiều lần nhưng không hiểu sao lúc này Kiều Nghệ cảm thấy không được tự nhiên lắm.

“Buổi chiều em có ra ngoài nữa không?”

“Ngao ngao…” Tất nhiên rồi, tôi còn muốn xuống núi dọn dẹp zombie nữa đấy!

Bây giờ dưới chân núi đã vơi bớt zombie, mà cô là người góp phần lớn công sức vào chuyện này đấy nhé.(3)

Kiều Nghệ nghĩ như vậy nên không nhịn được mà ngẩng cao đầu, khuôn mặt ngốc nghếch của hổ con không dấu được sự kiêu ngạo.

Thẩm Chi Hủ không biết tiếng “ngao ngao” của hổ trắng nhỏ có ý gì, nhưng nhìn vẻ ngốc nghếch đáng yêu của cô, tâm trạng của anh không hiểu sao trở nên tốt hơn.

“Buổi chiều em đi ra ngoài có thể dẫn tôi đi theo không?” Thẩm Chi Hủ cảm thấy bản thân đã tốt hơn trước rất nhiều, anh muốn đi theo hổ trắng nhỏ nhìn xem bình thường cô sinh hoạt những nơi nào. Ngoài ra anh muốn biết cô kéo mấy món đồ của con người từ chỗ nào về.

Kiều Nghệ vừa nghe thì nhìn Thẩm Chi Hủ với vẻ hoài nghi, đôi mắt tròn xoe hiện rõ sự “Anh có được không? Anh có thể đi được à?”.

Thẩm Chi Hủ tức đến mức bật cười. Anh duỗi tay xoa xoa lỗ tai tròn của cô, cảm nhận được chúng đang run run trong lòng bàn tay, lúc này tâm trạng của anh mới tốt hơn.

 


Bình Luận (0)
Comment