Chương 75
“Em yên tâm, tôi đã khỏe hơn trước rồi.”
Kiều Nghệ mới không tin chuyện quỷ quái này của Người đẹp ốm yếu, nhìn sắc mặt tái nhợt của anh có thể tưởng tượng được cảnh đi xuống núi được một nửa anh sẽ đau yếu là ngã lăn xuống đất. Lúc đó cô không thể làm gì ngoại trừ việc kéo lê Người đẹp ốm yếu trở về, kia thật là đày đọa hổ mà!(○・`Д´・○)
Thẩm Chi Hủ nhìn thấy hổ trắng nhỏ không mấy tin tưởng chính mình, anh đành phải nói tiếp: “Thật đó, tin tôi đi.”
Hổ trắng nhỏ đơn giản là nâng hai móng vuốt lên gạt cái tay đang xoa xoa lỗ tai mình rồi che kín lỗ tai lại, dáng vẻ “Tôi không nghe, tôi không muốn nghe”.
Thẩm Chi Hủ: “...”
Thẩm Chi Hủ thở dài, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết kéo móng vuốt của hổ trắng nhỏ ra, để cô nhìn thẳng vào anh: “Hổ trắng nhỏ à, tin tưởng tôi có được không? Nếu tôi cảm thấy không thoải thì tôi sẽ tự trở về, được chứ?”
Sau khi Kiều Nghệ yên lặng một hồi lâu, cuối cùng vẫn không phản kháng được chiêu mỹ nam kế của Người đẹp ốm yếu, dù cô không cam lòng nhưng vẫn đồng ý.
“Ngao ngao…” Được rồi, tôi đây chỉ tạm nhân nhượng đồng ý với anh thôi đấy nhé.
“Ngao ngao…” Nhưng mà tôi phải nói trước, nếu cơ thể anh không thoải mái thì anh phải trở về ngay lập tức, không thể gượng ép bản thân được, nếu anh té xỉu thì tôi sẽ không kéo anh về đâu. Đến lúc đó tôi bỏ anh nằm trên núi để cho bọn thú hoang cắn chết anh luôn.
Thẩm Chi Hủ nghe không hiểu nhưng biểu cảm trên mặt vẫn nghiêm túc, dường như có thể nghe hiểu được một nửa, đợi sau khi hổ trắng nhỏ kêu gừ gừ xong, anh gật đầu nói: “Ừ, tôi biết rồi.”
Sau khi Thẩm Chi Hủ nói xong, anh thấy hổ trắng nhỏ liếc mắt nhìn anh dường như đang hỏi “Anh biết cái gì gì chứ?”(๐•̆ ·̭ •̆๐)
Thẩm Chi Hủ cười cười xoa xoa cái mũi mình, không đáp lại.
Hôm nay Thẩm Chi Hủ không có ngủ trưa, sau khi ăn xong bánh quy, anh đeo chiếc ba lô màu đen trống rỗng ở trên lưng rồi đi theo hổ trắng nhỏ xuống núi.
Trong suốt quá trình đi đường, hổ trắng nhỏ đều đi rất chậm, như đang lo ngại trạng thái sức khỏe của Thẩm Chi Hủ, may mắn là trên đường anh vẫn luôn đi ổn định, khoảng hơn nửa tiếng sau anh với đi theo cô xuống đến chân núi.
Dưới chân núi có rất nhiều thi thể zombie, Thẩm Chi Hủ thấy một màn như vậy, không nhịn được mà nhìn về phía hổ trắng nhỏ, khi thấy dáng vẻ “thấy nhiều thì quen” của cô, lông mày của anh hơi nhướng lên.
Sau khi rời núi, bên ngoài càng nhiều xác zombie hơn, gần đó còn có nhiều ô tô bỏ hoang, Thẩm Chi Hủ thấy được, trong lòng anh nảy ra ý tưởng nên nhỏ giọng gọi hổ trắng nhỏ lại.
Kiều Nghệ cách đó không xa nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu nhìn lại, đôi mắt tròn to ngơ ngác nhìn Người đẹp ốm yếu.
“Grừ…” Có chuyện gì vậy?
Lúc này Kiều Nghệ mới giật mình khi nhìn thấy sắc mặt Người đẹp ốm yếu dường như càng tái nhợt mệt mỏi hơn.
Không thể nào, không thể nào! Mới xuống núi mà Người đẹp ốm yếu này không thể gắng sức được nữa sao?(°∀°)
Thẩm Chi Hủ không biết hổ trắng nhỏ đang lo lắng cái gì, anh đưa tay chỉ mấy chiếc ô tô bị vứt bỏ cách đó không xa: “Có lẽ chúng ta có thể thử lái xe đi.”
Những lời này nghe như câu nghi vấn, nhưng thật ra là câu khẳng định.
Thẩm Chi Hủ đối diện với đôi mắt to tròn đột nhiên trợn lớn của hổ trắng nhỏ mà đi chầm chậm đến bên một chiếc ô tô bị người khác vứt bỏ, anh kéo cửa xe ra thì nhìn thấy chiếc chìa khóa xe vẫn còn cắm trên xe.
Thẩm Chi Hủ cảm thấy bọn họ khá may mắn, sau khi anh ngồi vào ghế lái bèn thử nổ máy, thấy động cơ khởi động thành công thì càng thêm hài lòng.
Lúc này Kiều Nghệ đã bình tĩnh sau cơn kinh ngạc hoảng hốt ban đầu, cô tung ta tung tăng chạy đến bên Người đẹp ốm yếu, trong mắt cô tràn đầy hưng phấn.
Người đẹp ốm yếu có thể lái xe đến khu biệt thự như vậy sẽ càng thuận tiện hơn, thậm chí bọn họ còn có thể lấy càng nhiều đồ về hang động được!