Chương 742
Không chỉ riêng tám người này, có thể nói rằng những người tham gia nhiệm vụ này rất ít có người nhà, chính vì vậy mà họ mới tham gia nhiệm vụ này không chút do dự.
"Không phải có vài người bạn thân sao? Trước đây đại đội trưởng Cố đã cho chúng ta điền vào mẫu đăng ký." Ninh Tuyết nhớ rõ trước khi đi làm nhiệm vụ, Cố Hựu Kỳ đã yêu cầu họ đăng ký xem ai sẽ nhận được bồi thường nếu chẳng may họ chết.
Ninh Tuyết vừa nhắc nhở, Sở Thiên cũng nhớ tới đăng ký kia ở chỗ Cố Hựu Kỳ, gã xoa xoa mi tâm hơi đau nhức nói: "Tôi nhớ ra rồi, cảm ơn cô nhắc nhở."
Ninh Tuyết cười khổ nói không có gì, phần tinh hạch kia thuộc về cô ấy thì cô ấy cũng không cần: "Những tinh hạch này... cứ để lại cho người họ muốn tặng đi."
Sở Thiên không ngạc nhiên khi Ninh Tuyết đưa ra quyết định này, lúc đầu gã định đưa tinh hạch cho Trần Tống, cậu ta cũng có phản ứng như vậy.
"Tôi hiểu rồi."
Ninh Tuyết thấp giọng nói cảm ơn, thấy Sở Thiên sắp đi cô ấy nhịn không được mà nói: "Đội trưởng Sở, thực sự xin lỗi."
Sở Thiên dừng một chút: "Đừng nói những lời vô dụng này nữa, nếu thực sự muốn sửa chữa sai thì hãy thu lại cái lòng tốt không đáng có đi, bồi thường cho những người trong đội nhiều hơn đi."
"……Dạ."
Ninh Tuyết thấp giọng đáp lại.
Sở Thiên không nhìn Ninh Tuyết nữa, nhanh chóng bước đi.
Tâm trạng của gã có chút phức tạp khi giáp mặt với Ninh Tuyết, nhưng nghĩ đến chuyện tối qua mình bàn bạc với Cố Hựu Kỳ thì gánh nặng trong lòng gã cũng được vơi đi, bước chân rời đi của gã cũng càng nhanh hơn.
……
Trong bữa trưa, Kiều Nghệ được biết từ Người đẹp ốm yếu rằng Sở Thiên đã công bố một chế độ trừng phạt.
Ý là, sau này nếu lại xảy ra tình huống như Ninh Tuyết, người nghiêm trọng sẽ bị phạt một trăm cái tinh hạch cùng hệ với bản thân, vừa thì năm mươi cái, mức nhẹ thì hai mươi cái.
Về phần sai lầm của Ninh Tuyết lần này, vì là lần đầu phạm tội nên giảm cho cô ấy năm mươi tinh hạch, chỉ cần bồi thường cho mỗi người năm mươi cái là được.
Kiều Nghệ nghe vậy, liếm liếm vết sữa trên môi: "Phản ứng của Ninh Tuyết thế nào?"
"Không có phản ứng."
“Được rồi.” Kiều Nghệ cong môi, chuyển tâm tư sang nơi khác: “Dương Nhã tỉnh dậy rồi à?”
Thẩm Chi Hủ lắc đầu: “Vẫn chưa.”
“Ồ, cứng miệng lắm.”
Mới vừa dứt lời, Trần Tống vội vàng bước tới, đang định nói thì đột nhiên nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Chi Hủ, thân thể cậu ta lại đột nhiên cứng đờ: "À, anh Thẩm, bây giờ mọi người có rảnh không?"
Kiều Nghệ uống một hơi cạn sạch sữa bò: "Có, có chuyện gì vậy?"
"Dương Nhã đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, phòng phẫu thuật tạm thời Tiểu Nghệ nhắc trước đó, còn được tính không?"
Kiều Nghệ với Người đẹp ốm yếu liếc nhìn nhau, nhẹ nhàng cười nói: "Đương nhiên."
Cứ như vậy, Kiều Nghệ và Thẩm Chi Hủ được Trần Tống dẫn xuống nơi Dương Nhã bị giam giữ.
Một đêm trôi qua, Dương Nhã giống như đã bị tra tấn nhiều năm, cả người gầy đi một vòng, thấy bọn họ đi tới thì đồng tử cô ta đột nhiên co rút lại.
"Người đẹp ốm yếu, ra tay đi."
Kiều Nghệ vừa nói xong, Thẩm Chi Hủ ừm một tiếng, vung tay lên, mọi thứ trong căn phòng nhỏ hơn 20 mét vuông đều biến mất, sau đó mắt đám Kiều Nghệ sáng lên, một chiếc bàn mổ xuất hiện trước mặt họ.
Không chỉ vậy, cạnh bàn mổ còn có một chiếc xe đẩy nhỏ chứa đầy đủ các dụng cụ dùng trong phẫu thuật.
Nhận ra họ sắp làm gì, Dương Nhã nghiến răng sợ hãi.
"Các ngươi không thể làm như vậy!"
"Không thể!"
Trần Tống quá lười để ý đến cô ta, cậu ta dùng cánh tay dài của mình kéo mạnh, Dương Nhã loạng choạng bị kéo lên, ngay lúc chuẩn bị vùng vẫy thì Trần Tống đã buộc chặt tứ chi của cô ta vào bàn mổ.
"KHÔNG!!!"
Tiếng của Dương Nhã thét lên, Kiều Nghệ có hơi khó chịu mà nghiêng tai mình.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy, muốn nhét thứ gì đó vào miệng Dương Nhã, nhưng Kiều Nghệ phát hiện ra điều gì đó nên đã nắm tay anh lại.
"Người đẹp ốm yếu, không sao đâu."
Thẩm Chi Hủ mím môi, tựa hồ không vui lắm song lại nghĩ tới điều gì đó, rồi anh hơi lùi về dựa vào phía sau cô, lấy hai tay bịt tai cô lại.