Chương 743
Kiều Nghệ sửng sốt, sau đó trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.
Thái độ thồn cơm tró không coi ai ra gì của hai người khiến Trần Tống cảm thấy bất lực, cậu ta bĩu môi, ép mình không nhìn hai người họ nữa, rồi đeo găng tay silicon vào, trên khuôn mặt thanh tú kia lại nở một nụ cười có hơi biến thái.
Cậu ta không quan tâm đến tiếng hét của Dương Nhã, đeo khẩu trang rồi cầm lấy một con dao mổ có ánh sáng lạnh ánh lên.
"Lần đầu tiên nên tôi chưa có kinh nghiệm, cắt phải mất mấy tiếng, cơ mà lần này tôi có kinh nghiệm rồi sẽ rút ngắn thời gian lại." Trần Tống nói xong, vén quần áo của Dương Nhã lên, lộ ra phần eo và bụng của cô ta, còn cầm lấy con dao mổ khoa tay múa chân như đang cân nhắc xem nên xuống dao ở đâu thì tốt hơn.
Dương Nhã thực sự sợ hãi, đặc biệt là khi thấy con dao mổ để lên eo mình, nhiệt độ lạnh lẽo kia truyền đến não cô ta, làm dây thần kinh căng cứng tột đột tới mức đứt ra.
"Đừng! Đừng làm gì cả! Tôi nói! Tôi sẽ nói hết!"
Trần Tống hơi khựng lại, chỉ lộ ra đôi mắt dường như hiện lên một tia khát máu.
"Thật sao?"
"Thật! Thật! Thật! Các người muốn biết cái tôi đều nói hết! Đừng phẫu thuật tôi! Đừng!" Dương Nhã khóc đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta tái nhợt, nước mũi cũng chảy ra.
Trần Tống hài lòng: "Nghe lời sớm vậy không tốt hơn à?"
Nhìn thấy Trần Tống cất con dao mổ, trái tim sợ hãi của Dương Nhã mới dần bình tĩnh lại: "Nếu tôi nói hết mọi chuyện, các người có thể tha cho tôi sao?"
Trần Tống còn chưa kịp phản ứng, Kiều Nghệ lại cười như không cười nói: "Cô đoán xem?"
Đánh lén họ, lại khiến họ hy sinh tám người, Dương Nhã lấy cái niềm tin nào mà nghĩ là họ sẽ tha cho cô ta vậy?
Họ không những không tha cho cô ta mà còn muốn tận diệt căn cứ Thần Quyến nữa kìa!
Dương Nhã rụt rụt cổ, nghĩ thầm muốn nói gì đó nên Trần Tống không kiên nhẫn mà dùng dao mổ vỗ nhẹ vào má cô ta.
"Lại thế rồi, có tin tôi băm cô ra thật không?!"
Trái tim Dương Nhã run lên, không dám nói gì.
Đúng lúc này, Sở Thiên cũng đi tới, dưới sự uy hiếp của Trần Tống, Dương Nhã đã tiết lộ mọi chuyện về căn cứ Thần Quyến.
Kiều Nghệ sợ bị lừa, Dương Nhã nói xong lại lén nhìn Người đẹp ốm yếu, thấy Người đẹp ốm yếu thầm gật đầu với mình, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Dương Nhã không còn hữu dụng nữa, Trần Tống muốn xử lý cô ta.
Nhưng Sở Thiên lại lo lắng về tính xác thực trong lời nói của Dương Nhã nên đã ngăn Trần Tống lại trước.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa, dẫn Kiều Nghệ ra khỏi phòng.
Sở Thiên nói Trần Tống canh chừng Dương Nhã, rồi nhanh chóng theo sau họ.
"Sao hôm nay chỉ có hai người, Đại Bạch và Tiểu Thụ đâu?" Sở Thiên hỏi.
"Ma ma và Tiểu Thụ cảm thấy sắp thăng cấp, nên đang điều tiết dị năng trong phòng." Nói đến đây, Kiều Nghệ trợn mắt: "Còn anh, Sở Thiên? Anh đã hấp thu được tinh hạch hệ ăn mòn cấp 7 chưa?”
“Vẫn chưa.” Sở Thiên ngượng ngùng sờ sờ cổ.
"Anh nên nhanh chóng hấp thu đi, biết đâu có thể thăng cấp đấy."
Sở Thiên nghĩ thầm thăng cấp nào có dễ dàng như vậy, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chân thành của Kiều Nghệ, gã lại vô thức mỉm cười: “Ừ, anh biết rồi.”
"Cố lên!"
"Tiểu Nghệ, em cũng vậy."
Kiều Nghệ mỉm cười đáp lại.
……
Sau khi biết được địa chỉ của căn cứ Thần Quyến, họ cũng không tùy tiện chạy ra ngoài mà ở lại căn cứ tạm thời để điều tiết dị năng.
Hổ mẹ và cây non mini không thể ngồi yên, sau khi chào hỏi Kiều Nghệ xong, một hổ một cây chạy ra săn zombie và động vật biến dị.
Sau một, hai lần, hơi thở mãn cấp 7 trên người hổ mẹ và cây non mini ngày càng hùng hậu, khi Kiều Nghệ nhìn thấy cô cũng nảy ra ý tưởng muốn đi ra ngoài với họ, làm nũng nhõng nhẽo với Người đẹp ốm yếu mãi mới được đồng ý. Cô biến thành thân hổ đuổi theo bóng hổ mẹ như một đứa trẻ vui tươi, hai con hổ và một cái cây đã biến mất trên nền tuyết.
Cảnh tượng này vừa lúc bị Sở Thiên nhìn thấy.
Gã đứng ngây người hồi lâu, nghĩ đến con hổ trắng còn nhỏ hơn cả Đại Bạch, đó là…
Kiều Nghệ?!