Chương 744
Nhận ra điều này, Sở Thiên vội vàng chạy đi tìm Thẩm Chi Hủ.
"Vừa theo sau Đại Bạch là Tiểu Nghệ phải không?"
Thẩm Chi Hủ đang dọn dẹp không gian thì nghe được câu hỏi của Sở Thiên, anh ngẩng đầu liếc nhìn Sở Thiên, mặc dù không có biểu cảm gì, nhưng trong mắt Sở Thiên thì ý này là "Anh nói xem?"
"Thật sự là Tiểu Nghệ..." Sở Thiên liếm liếm đôi môi khô khốc: "Sao đột nhiên Tiểu Nghệ lại biến hình?"
“Muốn đi chơi với Đại Bạch.” Sợ Sở Thiên nghe không hiểu, Thẩm Chi Hủ dừng một chút, bổ sung thêm: “Thân hổ tiện lợi hơn.”
Sở Thiên sửng sốt một chút: "Anh nói đúng..."
Thẩm Chi Hủ nghe xong lại cúi đầu, tựa như không muốn nói chuyện với Sở Thiên nữa, nhưng lại không ngờ Sở Thiên đột nhiên lẩm bẩm khiến sắc mặt anh tối sầm.
"Nói đến, khu vực Đông Bắc… hẳn là có hổ Đông Bắc phải không? Đám Tiểu Nghệ ra ngoài thường xuyên, liệu có thể thu hút một hoặc hai con hổ Đông Bắc quay lại không?"
Sở Thiên nói xong, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy sắc mặt tối đen của Thẩm Chi Hủ, gã giật mình không dám nói gì rồi cũng tùy tiện kiếm cớ rồi đi ra ngoài.
Thẩm Chi Hủ u ám nhìn bóng dáng rời đi của gã, cũng không biết anh đang nghĩ gì trong lòng.
Chạng vạng, rốt cuộc hai con hổ và một cái cây cũng đã trở về.
Thẩm Chi Hủ đợi ở cửa đã lâu nhìn thấy Kiều Nghệ rồi tiện đà nhìn về phía sau, không thấy cái gọi là hổ Đông Bắc gì đó đi theo bọn họ, rồi hài lòng gật gật đầu.
Kiều Nghệ rũ bớt những bông tuyết trên người, nhìn thấy Người đẹp ốm yếu đang suy nghĩ gì đó, cô cố y run chòm râu lao vào người anh.
Kiều Nghệ đã lâu không hóa thân hổ nên quên mất mình nặng bao nhiêu, mà Thẩm Chi Hủ cũng không có chuẩn bị.
Bịch một tiếng, Thẩm Chi Hủ đã bị con hổ trắng nặng hơn hai trăm cân đè xuống đất.
Kiều Nghệ: "..."
Thẩm Chi Hủ: “…”
Kiều Nghệ biết mình đã làm chuyện xấu, cảm thấy rất áy náy, nhân lúc Người đẹp ốm yếu chưa kịp phản ứng là đã nịnh nọt liếm mặt anh.
Nhưng cô không để ý, cái lưỡi đầy đặn hơi thô ráp còn có gai của cô, chỉ mới liếm chốc lát mà khuôn mặt tuấn tú của Người đẹp ốm yếu đã đỏ bừng.
Mà gương mặt đỏ hồng này ngoài ý muốn lại vô cùng tuấn tú.
Tê rần rồi, thật sự tê rần rồi!
Trong lúc Thẩm Chi Hủ bị đè xuống đất, đầu anh trống rỗng trong giây lát, sau đó gương mặt còn hơi đau nhói, khi còn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra thì sức nặng trên người anh đã nhẹ đi.
Kiều Nghệ áy náy bò khỏi cơ thể Người đẹp ốm yếu, đôi tai hình bán nguyệt giật giật, thế nào cô cũng không dám nhìn người nào đó còn đang nằm trên đất.
Thẩm Chi Hủ xoa xoa giữa lông mày rồi đứng dậy, khóe mắt thoáng thấy con hổ trắng nào đó đang toát ra cảm giác tội lỗi. Anh hơi nhướng mày, nhớ lại cảm giác ấm áp, ướt át và hơi thô ráp vừa rồi trên má mình, bộ não thông minh của anh lập tức nhận ra chuyện gì đã xảy ra, đôi mắt đen của anh tối sầm lại.
"Ngao Ngao?"
Kiều Nghệ nghe thấy thanh âm này, trong lòng cảm thấy áy náy đến mức tai hơi giật giật.
"Ngao?"
Kiều Nghệ chớp đôi mắt xanh lam nhạt, ngây thơ mà nhìn lại ai đó, rồi tiếp tục đáp lại mấy tiếng mà không đợi ai đó trả lời.
"Ngao ngao…" Người đẹp ốm yếu, anh không sao chứ?
Kiều Nghệ liếc nhìn bóng lưng của Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ nhìn theo ánh mắt của cô, lập tức biết cô đang hỏi cái gì, lòng anh khẽ lay động.
“Hừm, có hơi đau.” Thẩm Chi Hủ sờ sờ lưng mình.
Thực ra, có cái áo khoác dày làm đệm, nên lúc ngã anh cũng không cảm giác được mấy.
Tuy nhiên, con hổ trắng nào đó lại để bụng, thực sự cho rằng mình đã sai nên nhanh chóng áy náy chạy tới.
"Ngao ngao…" Em xin lỗi, em không cố ý.
Kiều Nghệ vừa kêu to vừa dụi đầu vào ngực Người đẹp ốm yếu.
Cô kiểm soát sức mạnh của mình để ngăn chặn chuyện vừa rồi xảy ra lần nữa.
“Anh không sao.” Thẩm Chi Hủ nhân lúc này nâng gương mặt to lớn đầy lông lá của con hổ trắng lên, nhìn Kiều Nghệ đã lớn hơn nhiều, lòng anh có hơi xúc động. Nhớ tới lần đầu tiên gặp cô, cô vẫn còn là một con hổ con vừa cai sữa mà mới không bao lâu sau, cô đã lớn đến mức anh muốn bế cô cũng không bế nổi.