Chương 745
Có lẽ vì cảm xúc trên mặt anh quá rõ ràng nên Kiều Nghệ chớp chớp đôi mắt.
"Ngao ngao…" Người đẹp ốm yếu, anh sao vậy?
“Hả?” Thẩm Chi Hủ lấy lại tinh thần, ánh mắt rơi vào trên mặt Kiều Nghệ, nhận ra vẻ bối rối trong mắt cô, anh nhẹ nhàng mỉm cười: “Không có gì.”
Nói xong, anh nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt to đầy lông của cô.
“Hôm nay ra ngoài có gặp chuyện gì vui không?” Thẩm Chi Hủ nhẹ giọng hỏi.
Kiều Nghệ vô thức muốn nghiêng đầu, phát hiện mặt mình đang bị giữ lại nên cô hơi khựng lại, đảo mắt nhìn cây non mini cách đó không xa.
Cây non mini hiểu ý, chủ động đáp lại Thẩm Chi Hủ.
[Không thấy cái gì vui]
[Đều là zombie]
[Động vật biến dị đều đang đi tránh đông rồi]
Thẩm Chi Hủ nhìn cây non mini, sau đó quay lại nhìn mặt Kiều Nghệ: "Ngao Ngao, là thế à?”
Kiều Nghệ gật đầu.
Thẩm Chi Hủ thở phào nhẹ nhõm, ý thức được mình đang lo lắng điều gì lòng anh không khỏi có hơi bất lực.
Anh thật sự choáng váng, sao có thể vì lời nói của Sở Thiên mà lo lắng như vậy?
Hơn nữa, Ngao Ngao cũng không phải là động vật biến dị thuần túy, thói quen của cô gần giống con người, làm sao có thể thích những động vật biến dị khác?
Nghĩ tới đây, lòng Thẩm Chi Hủ nhẹ nhõm, vội liếc nhìn con hổ trắng lớn vừa không để ý ở bên đây, anh hơi cúi đầu đặt lên trán con hổ trắng.
"Ngao Ngao, có nhớ anh không?"
Giọng nói của anh nhẹ nhàng, mang theo sự dịu dàng quyến luyến khó tả.
Đột nhiên, mặt Kiều Nghệ đỏ lên, đôi mắt xanh lam nhạt lóe lên tia xấu hổ.
Thẩm Chi Hủ lặng lẽ quan sát phản ứng của cô, đuôi lông mày của anh lộ ra vẻ dịu dàng.
Khi Kiều Nghệ còn chưa phản ứng, đột nhiên vang lên một giọng nói không thích hợp.
"Ừm... các người đang làm gì vậy?"
Kiều Nghệ giật mình, cụp tai lại.
Thẩm Chi Hủ cau mày, ngẩng đầu ôm con hổ trắng đang sợ hãi vào lòng, ngẩng đầu nhìn thấy Sở Thiên đang luống cuống tay chân đứng ở cửa, trong giọng nói anh có chút bất mãn.
"Sao anh lại tới đây?"
Sở Thiên: "..."
Anh nghĩ tôi muốn tới làm à?
Sở Thiên cố nén ý muốn trợn mắt, ánh mắt rơi vào hổ trắng trong ngực Thẩm Chi Hủ, đáy mắt gã hiện lên một tia vui mừng.
Đây là nguyên hình của Ngao Ngao sao?
Cũng không khác Đại Bạch lắm, ngoại trừ cơ thể nhỏ hơn Đại Bạch chút và các sọc trên cơ thể nhạt hơn một chút.
“Tiểu Nghệ?” Sở Thiên thử kêu một tiếng.
Kiều Nghệ đã hoàn hồn sau cú sốc tinh thần, lại nhận ra mình đã bị Người đẹp ốm yếu mê hoặc nên không để ý đến động tĩnh bên ngoài, làm cô có chút xấu hổ.
Cố gắng thoát khỏi vòng tay của Người đẹp ốm yếu, hình dáng ban đầu của cô rơi vào mắt Sở Thiên.
Mắt Sở Thiên lập tức sáng lên.
Thẩm Chi Hủ có chút không vui, anh đưa tay đặt lên đầu Kiều Nghệ, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Ngao ngao…" Sao thế?
Nhìn thấy Kiều Nghệ đáp lại mình, Sở Thiên mỉm cười, rồi nhìn động tác của Thẩm Chi Hủ, trong lòng gã lại có suy nghĩ.
"Tiểu Nghệ, anh có thể chạm vào em được không?"
Kiều Nghệ sửng sốt.
Thẩm Chi Hủ phản ứng rất nhanh, thân người đứng trước mặt cô.
"Sở Thiên, anh lại có chuyện gì?"
Sở Thiên nhìn thấy vẻ chiếm hữu toàn phần của Thẩm Chi Hủ, biết là yêu cầu của mình có thể sẽ không được đồng ý nên lòng gã có chút tiếc nuối mà thở dài một tiếng.
Thôi vậy, không sờ được thì nhìn một cái cũng được.
Ai bảo giá trị vũ lực của bạn trai Tiểu Nghệ không những mạnh như vậy mà tính tình lại còn không tốt nữa.
Sở Thiên nghiêm mặt lại: “À, tôi vừa mới nhận được điện thoại của Cố Hựu Kỳ, sáng mai họ sẽ đến thành phố Mông, lúc đó tôi sẽ cho người tới đón họ."
"Anh ta tới muộn hơn lời anh ta nói mấy ngày."
“Ừm, bọn họ gặp phải chim zombie trên không trung nên bị chậm chút.”
"Chim zombie? Không phải ai cũng gặp ‘may’ vậy đâu."
Sở Thiên cũng cảm thấy như vậy, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Nhân tiện, ngày mai tôi phải ra ngoài một chuyến."
"Lại ra ngoài?" Sở Thiên cảm thấy có chút đau đầu, sao Thẩm Chi Hủ lại không thể ở yên mấy ngày vậy? Ngày mai Cố Hựu Kỳ sẽ tới đây, anh ta còn muốn ra ngoài làm gì nữa?
"Thăm dò đường cho các người, tiện đặt thêm mấy điểm neo không gian."