Chương 759
“Em biết rồi.” Kiều Nghệ dừng một lúc, cuối cùng lấy can đảm, kiễng chân hôn lên mặt Người đẹp ốm yếu: “Anh cũng phải chú ý an toàn! Nhớ kỹ, nhất định phải trở về một cách nguyên vẹn!”
Dứt lời, cô không dám nhìn vẻ mặt hiện tại của Thẩm Chi Hủ, vội vàng đuổi theo bước chân của hổ mẹ và cây non mini.
Chỉ để lại Thẩm Chi Hủ ở tại chỗ sờ sờ gò má được Kiều Nghệ hôn lên, đôi mắt đen láy xinh đẹp lóe lên ý cười dịu dàng. Có điều giây lát sau, nụ cười đã biến mất sạch sẽ, con ngươi đen nhánh trở nên tĩnh lặng như giếng cổ không gợn sóng.
...
“Đùng...”
Khi sấm sét của Lạc Phàm nổ tung con zombie cấp 7 cuối cùng, hắn điều chỉnh đòn tấn công nhanh chóng và mạnh mẽ của mình chậm lại, kế đó lấy ra mấy viên tinh hạch không thuộc tính cấp 6 để khôi phục dị năng đã tiêu hao quá nhiều của bản thân.
Tạ Chấn Kiệt thấy thế, vốn dĩ không định làm phiền Lạc Phàm vào giờ phút này. Chẳng qua, khi lực tinh thần của gã ta mở rộng, cảm nhận được việc đánh lén đang xảy ra ở khắp các ngõ ngách của căn cứ Thần Quyến lúc này đây, sắc mặt lập tức trắng bệch. Đáy lòng gã ta cũng dâng lên cảm giác khủng hoảng khó nói nên lời.
“Boss, boss! Có dị năng giả đánh lén chúng ta!” Trong thoáng chốc, Tạ Chấn Kiệt dường như đã hiểu ra gì đó, con ngươi đột nhiên co rụt lại: “Là Cố Hựu Kỳ! Là đám người Cố Hựu Kỳ!”
Ngay tức thì, ánh mắt lạnh thấu xương của Lạc Phàm nhìn về phía gã ta: “Cậu nói gì?”
Từng chữ từng câu tựa như thốt ra từ kẽ răng.
Lạc Phàm cũng không xa lạ gì về cái tên Cố Hựu Kỳ này.
Người này phá vỡ căn cứ địa của Thần Quyến trong căn cứ Hoài Long và Đông Nam, thậm chí còn giết chết cấp dưới mà hắn tự hào nhất là Âm Phục!
Không chỉ như thế, đám người Dương Nhã được phái ra ngoài trước đó cũng lọt vào bẫy của những kẻ đó, tổn thất hơn trăm dị năng giả trong căn cứ của bọn hắn!
Lại liên tưởng đến đủ loại chuyện mà căn cứ gặp phải hôm nay, nếu còn không biết là ai ra tay, hắn chính là đồ ngu rồi!
Giờ phút này, Lạc Phàm hận Cố Hựu Kỳ thấu xương!
“Cố Hựu Kỳ!” Lạc Phàm nghiến răng bật ra mấy chữ này: “Anh ta đang ở đâu! Tôi sẽ đi gặp anh ta!”
Tuy nhiên, Tạ Chấn Kiệt còn chưa kịp dùng lực tinh thần tìm được tung tích của Cố Hựu Kỳ, bầu trời phía trên đầu hai người này đã truyền đến một giọng nói dễ nghe nhưng rất lạnh lùng.
“Lạc Phàm? Đối thủ của mày là tao.”
Lạc Phàm bất ngờ ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt hơi lóe lên khi bắt gặp một người đàn ông anh tuấn như thần linh đang đứng trên bầu trời.
Hắn đang định vặn hỏi người này là ai, Tạ Chấn Kiệt ở bên cạnh khẽ kêu lên: “Đây chẳng phải là dị năng giả hệ không gian trong đội ngũ của Cố Hựu Kỳ sao?”
Lạc Phàm nghe thấy thế, cũng nhớ ra người đàn ông này là ai.
Là dị năng giả hệ không gian nuôi hổ trắng biến dị kia!
Chẳng qua hiện giờ xem ra, e rằng người đàn ông này cũng không phải là dị năng giả hệ không gian đơn giản như vậy.
Lạc Phàm thông minh đã nghĩ đến, sợ rằng tất cả những việc như zombie đột nhiên xuất hiện trong căn cứ, tiếp theo đó là đám người Cố Hựu Kỳ này đều là thủ đoạn của người đang đứng giữa không trung kia.
“Là mày!” Hắn cười gằn: “Tất cả mọi chuyện này đều do mày gây ra!”
“Bây giờ mày biết cũng không xem như quá muộn.” Vẻ mặt lạnh nhạt kia của Thẩm Chi Hủ tựa như không coi mấy người Lạc Phàm ra gì. Đặc biệt là anh đang đứng giữa không trung, dáng vẻ nhìn từ trên cao xuống kia khiến kẻ quen ra lệnh như Lạc Phàm hết sức phẫn nộ.
“Tạ Chấn Kiệt, giết anh ta đi!”
Cho dù người kia có giỏi đến mức nào, hôm nay nhất định phải chết ở chỗ này!
Tạ Chấn Kiệt ra tay với Thẩm Chi Hủ, lực tinh thần biến thành vô số cây kim nhỏ bé, tấn công về phía đối phương giống như Bạo Vũ Lê Hoa Châm*.
(Bạo Vũ Lê Hoa Châm: ám khí đệ nhất thiên hạ của Đường Môn)
Thẩm Chi Hủ không thèm để mắt đến Tạ Chấn Kiệt, chỉ khẽ giật giật tay, Bạo Vũ Lê Hoa Châm kia đều quay ngược lại đâm lên người gã ta.