Chương 763
Tuy nhiên vẫn có những fan não tàn trung thành với Lạc Phàm mở miệng đáp trả: “Đừng nghe lời của mấy đồ chó má này, cho dù Boss chạy trốn thì thế nào? Núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt! Boss thành công chạy trốn rồi sẽ nhất định báo thù cho chúng ta!”
“Đúng! Giết những kẻ đánh lén này đi!”
“Giết! Giết! Giết!”
Đối mặt với dị năng giả đã mất hết lý trí này, Sở Thiên liên tục cười khẩy.
“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
Dứt lời, từng làn sương màu đen bao lấy những dị năng giả mở miệng phản bác này lại, giọng nói ầm ĩ của bọn họ im bặt. Sau khi màn sương dày đặc tan đi, chỉ còn lại mấy bộ xương người.
Những kẻ đang trên bờ vực suy sụp tinh thần thấy thế, ngay cả phòng ngự cũng quên mất, hai chân mềm nhũn, tê liệt ngã xuống đất. Sau đó, bọn chúng mất hết khí phách, nước mắt nước mũi tèm lem mà luôn miệng cầu xin tha thứ.
“Tôi đầu hàng! Tôi đầu hàng! Tha cho tôi đi! Cầu xin mấy người!”
“Tôi cũng đầu hàng! Tôi chưa từng làm chuyện gì xấu ở căn cứ Thần Quyến, tha cho tôi đi!”
“Tha cho tôi!”
Cố Hựu Kỳ nhìn ai nấy đều hèn nhát này, hoàn toàn không tin những người này chưa bao giờ làm chuyện xấu.
Ở trong mắt anh ta, các dị năng giả của căn cứ Thần Quyến này đều là những kẻ tội ác tày trời!
Cho dù bọn chúng không đi tấn công dị năng giả vô tội giống như đám người Dương Nhã, song lũ người này ở trong căn cứ Thần Quyến chính là nối giáo cho giặc! Không có kẻ nào là vô tội hết!
Nghĩ như vậy, Cố Hựu Kỳ vung bàn tay lên thả từng tia sét màu tím than ra, chưa đầy mấy giây sau, những kẻ hèn nhát quỳ xuống đất cầu xin tha thứ này đều bị sấm sét nổ cho máu thịt lẫn lộn.
Những dị năng giả khác của căn cứ Thần Quyến đều cảm thấy tuyệt vọng khi thấy đầu hàng cũng vô dụng, chỉ có thể nghiến răng liều mạng phản kháng.
Dù rằng như vậy, một tiếng sau, các dị năng giả trong căn cứ này đều chẳng có ai còn sống sót.
Khi dị năng giả cuối cùng của căn cứ Thần Quyến bị Sở Thiên giết chết, tất cả mọi người đều đứng tại chỗ hoan hô.
Kiều Nghệ trông thấy cảnh tượng này, thu hồi tấm chắn của mình, trên gương mặt tái nhợt cũng nở nụ cười.
“Sở Thiên, Cố Tùng, Ninh Tuyết, Kha Hán! Mấy người đi thống kê số lượng thương vong đi!” Cố Hựu Kỳ nhìn cảnh tan hoang trước mặt, thở ra một hơi khí đục: “Trần Tống có ở đây không?”
“Có có!”
Nghe thấy Cố Hựu Kỳ đang gọi tên mình, Trần Tống trườn cái đuôi to khỏe của mình chạy tới.
Mấy ngày trước, cậu ta cũng đã đột phá, hiện giờ cũng là một dị năng giả cấp 7 rồi.
Đội ngũ do Cố Hựu Kỳ dẫn đến chưa từng nhìn thấy bộ dạng hình người đuôi rắn của Trần Tống, tất cả ánh nhìn đều đổ dồn vào đánh giá cậu ta.
Trần Tống cũng không thèm để ý, trên mặt tràn đầy nụ cười sung sướng.
Vẫn là Cố Hựu Kỳ nhìn không quen tầm mắt của những người này, âm thầm ném ánh mắt cảnh cáo cho bọn họ. Thấy mọi người kiềm chế lại, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu còn sức không?”
“Tất nhiên là có!” Trần Tống tạo dáng bản thân còn rất khỏe mạnh, biết đối phương gọi mình đến làm gì, cậu ta vỗ vỗ ngực, lớn tiếng đáp: “Anh Cố yên tâm, tất cả người bị thương cứ giao cho tôi!”
“Vất vả cho cậu rồi!”
“Không vất vả! Đây là việc tôi nên làm mà!”
Cố Hựu Kỳ nghe nói thế liền vỗ vỗ bả vai Trần Tống, thấy cậu ta vội vội vàng vàng chạy đi chữa trị cho những thành viên bị thương, anh ta mới bớt thời gian ghé thăm Kiều Nghệ vẫn luôn nhìn ra ngoài căn cứ Thần Quyến.
Mặc dù lúc trước anh ta vẫn đang chiến đấu, chỉ có điều cũng chú ý đến việc Thẩm Chi Hủ thả Lạc Phàm chạy đi, mà người này cũng biến mất theo.
“Tiểu Nghệ à...”
Kiều Nghệ hoàn hồn lại, theo âm thanh nhìn về phía Cố Hựu Kỳ: “Làm sao thế?”
“Chi Hủ, anh ta... Muốn làm gì vậy?”
“Tôi không biết.” Kiều Nghệ lắc lắc đầu, bản thân cô cũng không biết Người đẹp ốm yếu muốn làm gì.
Cố Hựu Kỳ thấy mặt mày cô nhuộm vẻ lo âu, ánh mắt thay đổi, cuối cùng thấp giọng an ủi: “Em đừng lo, Chi Hủ chắc chắn sẽ không sao đâu.”