Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 764

Chương 764
Cô “ừ” một tiếng.

Kiều Nghệ luôn để ý đến trận chiến giữa Người đẹp ốm yếu và Lạc Phàm, đương nhiên cũng phát hiện tuy rằng hắn là dị năng giả song hệ cấp 8, thế nhưng hắn hoàn toàn không làm gì được Thẩm Chi Hủ. Nỗi lo lắng dâng lên trong đáy lòng đã tiêu tan không ít.

“Hy vọng anh ấy sẽ sớm quay lại.”

Cố Hựu Kỳ nghe thấy thế, không tiếp lời.

Bên kia, Thẩm Chi Hủ chậm rãi đuổi theo sau lưng Lạc Phàm thấy hắn dừng lại, lập tức cười nhạo khi thấy nụ cười thoát khỏi nguy hiểm trên mặt hắn.

Anh không có ý định che giấu bản thân, cho nên Lạc Phàm nghe thấy tiếng cười không tính là xa lạ này, nụ cười lập tức cứng đờ trên mặt. Hắn máy móc quay đầu lại, bóng dáng cao lớn đập vào mắt.

“Là! Mày!” Lạc Phàm nói xong, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nụ cười không mấy tự nhiên, đáy mắt còn có vẻ u ám không rõ tâm trạng: “Sao hả? Mày muốn thả tao đi ư?”

“Mày nói xem?” Thẩm Chi Hủ nhàn nhã nhìn hắn.

Lạc Phàm không đoán được suy nghĩ của Thẩm Chi Hủ là gì, song nghĩ đến việc người này rõ ràng có thể giải quyết bản thân ở ngay trong căn cứ lại không hề ra tay, ngược lại đi theo sau lưng hắn. Chẳng lẽ là... Đối phương cảm thấy hứng thú với mình sao?

Hắn mỉm cười khi nghĩ đến thuốc mà mình đang nghiên cứu gần đây.

“Anh đã biết những gì rồi?”

Thẩm Chi Hủ nhướng mày, muốn xem xem Lạc Phàm muốn nói gì.

“Anh hẳn đã biết tôi là chủ nhân của căn cứ Thần Quyến, chỉ là anh chắc hẳn chưa biết, tôi còn là một nhân viên nghiên cứu.” Hắn dừng một chút, giọng điệu dần dần chậm lại, thậm chí còn có ý định dụ dỗ: “Gần đây tôi đang nghiên cứu một loại thuốc, có thể tăng cường dị năng của dị năng giả, chúng ta có thể hợp tác. Đến lúc đó chỉ cần anh bằng lòng thả tôi, thuốc sẽ chia thành anh bảy tôi ba, thế nào?”

Thẩm Chi Hủ nhìn Lạc Phàm, chầm chậm nở nụ cười.

Kiếp trước anh đã nghe nói đến loại thuốc này rồi, đáng tiếc mà, anh cũng chẳng có hứng thú đối với thứ này. Thẩm Chi Hủ thả Lạc Phàm ra khỏi căn cứ Thần Quyến, cũng là để thỏa mãn sở thích mèo vờn chuột xấu xa của mình thôi, với lại... Anh không muốn những hành động này của mình bị Ngao Ngao trông thấy.

Lạc Phàm thấy anh người, tưởng rằng anh đã động lòng. Tuy nhiên hắn còn chưa kịp hài lòng thì hai đầu gối đã đau nhói. Phịch một tiếng, hắn quỳ xuống đất.

“Chậc, mày cảm thấy tao hiếm lạ thuốc của mày à?”

“Đồ hèn hạ! Mày đáng chết!” Lạc Phàm tức giận không thôi, bởi vì đau đớn và tức giận, khuôn mặt xem như đàng hoàng của hắn trở nên vặn vẹo, thật là dữ tợn.

Đồng thời, hắn cũng biết Thẩm Chi Hủ nhất định muốn đẩy mình vào chỗ chết, dị năng song hệ lôi và phong bùng nổ, muốn giết cho người kia không kịp trở tay!

Tiếc là hắn đã đánh giá thấp thực lực của Thẩm Chi Hủ. Anh có kinh nghiệm của kiếp trước, hiện tại còn cao hơn Lạc Phàm một cấp bậc, cũng không phải người mà hắn có thể tổn thương được!

Toàn bộ dị năng bùng nổ của Lạc Phàm đều quay ngược lại tấn công hắn, cho dù thể chất đã được dị năng cải tạo trở nên mạnh hơn, hắn vẫn bị thương nặng.

“Mày... Rốt cuộc mày đã thức tỉnh dị năng gì?” Lạc Phàm nhổ ra một búng máu, khó khăn hỏi.

Thẩm Chi Hủ bước đến gần hắn, từ trên cao nhìn xuống, thưởng thức tình trạng thê thảm này của kẻ địch.

“Mày đoán xem?”

Đến lúc này rồi, tên hèn hạ kia còn dám đùa giỡn mình!

Lạc Phàm giận đến nỗi trước mắt tối sầm, lại thấy Thẩm Chi Hủ chỉ cách mình chưa đầy một mét, một ý tưởng điên cuồng đột nhiên nảy ra.

Tên khốn! Không phải muốn giết tao ư? Vậy thì xem xem đến cùng mày có mạng để giết tao hay không?

Hắn tỉnh táo lại, tập trung tinh thần cảm ứng tinh hạch trong đầu mình. Chẳng qua Lạc Phàm chưa kịp ra tay, một tiếng phập vang lên, cổ của hắn đã bị sức mạnh vô hình cắt đứt.

Đầu hắn lăn lông lốc trên đất.

Đến khi chết, Lạc Phàm cũng không biết vì sao mình lại thua, đối thủ là dị năng giả hệ nào.

Thẩm Chi Hủ chán ghét đá đá đầu của hắn, thấy hắn chết không nhắm mắt thì nở nụ cười lạnh lẽo.

 


Bình Luận (0)
Comment