Chương 766: Theo dõi (1)
Sau khi nghỉ ngơi xong, Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên lập tức bố trí người bắt đầu đào tinh hạch.
Trò vận động này luôn là sở thích của cây non mini, nó lập tức khua cành rồi thở hổn hà hổn hển bắt đầu đào tinh hạch mà không cần người khác phân công.
Nó có nhiều cành nên chẳng bao lâu đã đào đầy một túi tinh hạch, nếu không phải biết những tinh hạch này không phải là của mình, chắc chắn nó sẽ cắm rễ trong đống tinh hạch để hưởng thụ.
Kiều Nghệ và hổ mẹ không tham gia vào đội ngũ đào tinh hạch, mà hai người tìm một nơi sạch sẽ và ngồi xuống, nhớ lại lúc trước Tạ Chấn Kiệt nổ nát vụn tấm chắn của mình, cô đã mơ hồ chạm tới ranh giới của cấp 8.
Bây giờ đang nhàn rỗi nên cô muốn suy nghĩ kỹ càng, không thể bỏ qua bất kỳ một cơ hội đột phá nào!
Thẩm Chi Hủ thấy thế thì không quấy rầy cô, lại thấy hổ trắng lớn đi ở bên cạnh cô với dáng vẻ thần bảo vệ nên anh cũng yên tâm. Anh nói vài câu với Cố Hựu Kỳ, họ dẫn theo mấy dị năng giả hệ không gian đi vào trong tòa nhà chưa bị nổ tung của căn cứ Thần Quyến.
Vừa bước vào họ đã thấy rất nhiều thiết bị chữa bệnh mới tinh, Cố Hựu Kỳ nhịn không được chậc chậc vài tiếng.
"Ôi, cảm giác dùng vũ khí nóng để phá nổ căn cứ Thần Quyến vẫn là một tổn thất."
"Tổn thất? E là chưa chắc đâu." Sở Thiên lườm anh ta một cái: "Nếu như không sử dụng vũ khí nóng thì sức chiến đấu của căn cứ Thần Quyến không thể nào yếu như vậy được."
Gã đã để ý rồi, tòa nhà bị nổ nát đè chết không ít dị năng giả và zombie của căn cứ Thần Quyến.
Tuy Cố Hựu Kỳ đã quen bị Sở Thiên chỉ trích không chút thương tiếc nào, nhưng nhìn thấy em họ mình lén liếc sang đây xem trò hay, anh ta đột nhiên cảm thấy có hơi xấu hổ.
"Khụ khụ, chẳng phải tôi... Chỉ đùa một chút thôi sao?"
Sở Thiên không đáp lời anh ta, quay sang nói với Thẩm Chi Hủ: "Thiết bị chữa bệnh chia làm bốn phần, anh cảm thấy thế nào?"
"Bốn phần?"
"Ừ, anh một phần, tôi một phần, đám Hựu Kỳ một phần, Ninh Tuyết và Kha Hán một phần."
Nói thật ra, Thẩm Chi Hủ không có hứng thú với mấy thiết bị chữa bệnh này, nhưng đồ đến tay đâu có lý nào lại không muốn, nên anh hờ hững gật đầu.
"Được."
Những người khác nghe xong đều vui mừng.
"Nhận lấy đi."
Dẹp xong thiết bị chữa bệnh, mọi người tiếp tục đi dạo và lại thu được rất nhiều thứ nữa.
Mãi cho đến khi không gian của dị năng giả hệ không gian mà họ mang tới sắp không đủ, đám Cố Hựu Kỳ mới mong chờ nhìn chằm chằm vào Thẩm Chi Hủ.
"Này, Chi Hủ à..."
"Cái gì?" Thẩm Chi Hủ liếc qua.
"Không gian của anh còn chỗ trống không?"
Rõ ràng dị năng giả hệ không gian mà họ mang đến đều là cấp 7, mặc dù chỉ thấp hơn Thẩm Chi Hủ hai cấp, nhưng sao diện tích không gian giống như khác nhau một trời một vực vậy nhỉ?
So sánh tên này với người khác, thật sự là tức chết người ta mà!
"Còn."
Chỉ vẻn vẹn một chữ, tất cả mọi người đều sáng mắt lên.
"Anh xem... Dị năng giả hệ không gian mà chúng tôi mang đến đều không chứa nổi bao nhiêu thứ, anh xem có thể..." Cố Hựu Kỳ nháy mắt ra hiệu với Thẩm Chi Hủ, Sở Thiên ở một bên cảm thấy cay mắt, dứt khoát quay mặt đi không nhìn tới nữa.
"Vậy tinh hạch thì sao?"
"Không lấy của các người."
"Gì cơ?"
Cố Hựu Kỳ trợn trừng mắt: "Cái gì? Mặt trời mọc đằng Tây sao?"
Gian thương này lại có thể không buôn bán ư!
Thẩm Chi Hủ như cười mà không phải cười: "Vậy tôi vẫn cứ lấy tinh hạch đi."
"Đừng! Đừng! Tôi sai rồi!"
Thẩm Chi Hủ không để ý tới anh ta, đi thẳng về phía phòng thí nghiệm dưới lòng đất của căn cứ Thần Quyến trong trí nhớ.
Cố Hựu Kỳ thấy thế vội vàng tiến tới nói hết lời, lúc này mới khiến Thẩm Chi Hủ nhẹ nhàng thở ra.
Cố Tùng nhìn anh họ mình không cần mặt mũi như vậy, không khỏi vuốt mặt một cái.
Nếu như bị anh cả trông thấy anh ấy như thế này, chắc chắn sẽ bị đánh!
Nghĩ như vậy, cậu ta liếc qua Võ Ngạn Hành.
Đây chính là anh em tốt của anh cả, cũng không biết sau khi trở về, Võ Ngạn Hành có kể hành vi mất mặt của anh ấy cho anh cả hay không.
Võ Ngạn Hành chú ý tới ánh mắt của Cố Tùng, khẽ mỉm cười.
Cảm giác khẩu phật tâm xà khiến Cố Hựu Kỳ rụt cổ lại.
"A Tùng, anh Hựu Kỳ biến thành như thế này từ bao giờ vậy?" Tần Thiếu Liên đi đến bên cạnh bạn trai mình và hỏi nhỏ.
"Ai biết được?" Cố Tùng dừng một lát, đáy lòng nhanh chóng hiện lên vài suy nghĩ: "Nhưng điều này cũng chứng tỏ là tình cảm của anh ấy và Thẩm Chi Hủ rất tốt."
Tình cảm tốt là chuyện tốt!
Đến lúc đó chẳng phải có thể để người ở căn cứ Thủ Đô sao?
Cố Tùng có hơi háo hức khi nghĩ tới Thẩm Chi Hủ với không gian dịch chuyển lợi hại và sức chiến đấu không thể khinh thường đó.
"Cũng đúng."
Thẩm Chi Hủ không biết Cố Tùng đang suy nghĩ gì trong lòng, mà dù biết thì anh cũng không thèm để ý, sau khi tìm được đường đi tới phòng thí nghiệm dưới lòng đất, anh dẫn đầu đi vào.
"Sao lại có tầng hầm nhỉ?" Địch Minh khẽ kêu lên.
Sở Thiên: "Người của căn cứ Thần Quyến đều thích xây dựng phòng thí nghiệm dưới lòng đất, đây chính là phòng thí nghiệm ngầm của họ."
Địch Minh: "Còn có loại chuyện này ư?"
Cố Hựu Kỳ: "Đương nhiên rồi!"
Cố Tùng: "Vậy phòng thí nghiệm dưới lòng đất có người không?"
Cậu ta vừa hỏi như vậy, ánh mắt mọi người cũng không khỏi rơi vào người Ninh Tuyết.
Ninh Tuyết hiểu ý của họ, đang định dùng lực tinh thần điều tra tình hình phía dưới thì Thẩm Chi Hủ đã mở miệng.
"Có người."
"Dị năng giả may mắn còn sống sót của căn cứ Thần Quyến ư?" Sở Thiên nhíu chặt lông mày: "Phía trên hỗn loạn như thế, sao họ lại bình tĩnh ở dưới đây được nhỉ?"
Cố Hựu Kỳ xùy một tiếng: "Còn phải nói ư? Chắc chắn là cảm thấy chúng ta không phát hiện được họ!"
Anh ta liếm liếm môi, nụ cười có mấy phần khát máu: "Vừa hay tôi vẫn chưa đã ghiền."
Thẩm Chi Hủ nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta, tiếp tục nói: "Không phải người có dị năng cấp cao gì, toàn là người bình thường thôi."
Anh dừng một lát rồi nói: "Còn có dị năng giả bị bắt tới nữa."