Chương 768: Theo dõi (3)
[Tôi tới rồi đây.]
Cây non mini vốn có hình dáng đại thụ cao vút đã biến trở lại hình dáng mini, nó vác bọc đồ còn to hơn thân thể của mình thở hổn hà thở hổn hển đi về phía hổ trắng lớn.
Hổ mẹ khẽ giật giật lỗ tai lông lá và híp mắt nhìn về phía phát ra tiếng động, thấy cây non mini đang lạch bạch chạy tới đây như một đồ ngốc, nó ghét bỏ liếm lông quanh miệng.
Cây non mini còn đắm chìm trong niềm vui thu hoạch tinh hạch, hoàn toàn không chú ý tới sự ghét bỏ của hổ trắng lớn.
[Hổ trắng lớn ơi, nhìn này!]
[Đây là tinh hạch mà tôi đào được đó!]
Nó biết hổ trắng lớn và hổ trắng nhỏ đều không thích đào tinh hạch, cho nên nó nhận thầu hết công việc đào tinh hạch này. Lúc này nó vừa đào được nhiều tinh hạch như vậy, lập tức chạy tới khoe khoang.
Đáng tiếc là cây non mini đã chọn sai đối tượng, hổ mẹ hoàn toàn không định đáp lại nó, thấy nó đắc ý như vậy thì dứt khoát nhắm mắt lại.
Cây non mini: "..."
Nó không nhụt chí, ánh mắt lại nhìn về phía hổ trắng nhỏ đang nhắm mắt không biết đang làm gì. Nó khẽ rung lá trên cây, nhạy bén cảm nhận được hơi thở của hổ trắng nhỏ lúc này giống như có xu hướng trở nên mạnh mẽ hơn.
Bỗng dưng nó nghĩ tới cái gì đó, trong lòng dâng lên sự mừng rỡ, nó mạnh dạn hơn, dùng cành non mềm mại của mình nhẹ nhàng chọc chọc vào hổ trắng lớn đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cây non mini chọc một cái rồi nhanh chóng thu cành của mình lại, sợ bị hổ trắng lớn cào.
Hổ mẹ lười biếng mở mắt, đôi mắt hổ màu lam nhạt mang theo tia dò hỏi nhìn cây non mini.
[Hổ trắng nhỏ làm sao vậy?]
[Có phải là sắp đột phá không?]
[Tôi cảm giác hơi thở của cô ấy đạt đến đỉnh cao của cấp 7 rồi.]
Mặc dù cây non mini tự hào là mình đột phá nhanh hơn hổ trắng nhỏ, nhưng hòa nhập với xã hội loài người lâu như vậy, nó sớm đã xem đám hổ trắng nhỏ như người một nhà. Người một nhà sắp đột phá, chắc chắn là nó vui mừng rồi!
Hổ mẹ nhìn thoáng qua nhóc con nhà mình, đáy mắt đầy sự dịu dàng.
Sau đó, nó thu hồi ánh mắt và khẽ gật đầu với cây non mini.
[Vậy thì tốt quá rồi.]
[Hổ trắng nhỏ chắc chắn sắp lên cấp 8.]
Trong lòng hổ mẹ cũng rất mừng cho nhóc con của mình.
Kiều Nghệ vẫn không biết ma ma của mình và cây non mini đang thảo luận chuyện thăng cấp của cô, cô đang suy nghĩ nên đột phá cấp 8 như thế nào, nhưng luôn cảm thấy còn thiếu một cái gì đó.
Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể điều phối tốt dị năng, từ từ mở mắt ra.
Cô hơi giật mình khi vừa mở mắt ra thì thấy hổ mẹ và cây non mini đang nhìn mình, sau đó lộ ra nụ cười ngọt ngào.
"Ma ma! Tiểu Thụ!" Kiều Nghệ còn ngước mắt tìm bóng dáng của Người đẹp ốm yếu, nhưng không nhìn thấy anh đâu, cũng không thấy Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên đâu cả.
Họ đi đâu rồi nhỉ?
Kiều Nghệ sờ lên cằm: "Ma ma, hai người có biết đám Người đẹp ốm yếu đi đâu không?"
Hổ mẹ chỉ chỉ vào tòa nhà hoàn hảo cách đó không xa.
Kiều Nghệ hiểu ra: "Họ tới đó sao?"
Kiều Nghệ hiểu ra khi nhận được cái gật đầu khẳng định của hổ mẹ, cô đứng dậy đảo mắt qua đống hỗn độn trước mắt. Cô không định đi tìm Người đẹp ốm yếu, ánh mắt rơi vào người của dị năng giả hệ tinh thần cấp 6 liên thủ với Ninh Tuyết trước đó.
"Rống?"
Chú ý tới ánh mắt của nhóc con, hổ mẹ ngẩng đầu cọ vào tay của Kiều Nghệ, gầm nhẹ một tiếng để bày tỏ sự thắc mắc.
"Không có gì, con chỉ đang nghĩ đến một số chuyện thôi." Kiều Nghệ liếm liếm đôi môi hơi khô khốc, trước đó chạm đến ranh giới của đột phá cấp 8 là bởi vì dị năng giả hệ tinh thần cấp 8 kia, không biết nếu như dị năng giả hệ tinh thần cấp 8 đó ra tay, liệu có thể làm cho mình lĩnh hội sâu sắc hơn được không?
Chậc, đáng tiếc bây giờ Ninh Tuyết không ở đây, nếu không có thể bảo họ đi cùng.
Cô cũng không chờ đợi thêm được nữa, muốn mau chóng nghiệm chứng suy đoán của mình nên cất bước đi về phía anh chàng dị năng giả hệ tinh thần cấp 6 kia.
Trương Đình đang bận đào tinh hạch thì đột nhiên cảm giác ánh sáng tối sầm lại, anh ta ngẩng đầu thấy cô gái xinh đẹp với đôi mắt màu lam và mái tóc trắng như tuyết tên là Kiều Nghệ, cô còn dẫn theo một con hổ trắng lớn xinh đẹp và cây non mini trông rất là đáng yêu đứng ở trước mặt mình.
Anh ta không biết cô gái xinh đẹp này muốn làm gì, nhưng cặp mắt hổ lười biếng kia nhìn chằm chằm khiến anh ta không khỏi cảm giác lạnh sống lưng. Trương Đình nặn ra nụ cười cứng ngắc, đang định hỏi cô muốn làm gì thì đối phương lại mở miệng trước.
"Anh tên là gì?" Kiều Nghệ đánh giá dị năng giả hệ tinh thần cấp 6 trước mắt, trông anh ta có lẽ chỉ khoảng ngoài ba mươi tuổi, ngũ quan cân đối, hai hàng lông mày lộ ra cảm giác chính trực: "Tôi tên là Kiều Nghệ."
"Trương Đình." Trương Đình dừng một lát rồi nói: "Chào cô, xin hỏi là có chuyện gì không?"
"À, đúng là có một vài việc nhỏ muốn nhờ anh giúp." Kiều Nghệ cười ngượng ngùng: "Dị năng của anh khôi phục thế nào rồi?"
Trương Đình cũng không biết mình có thể giúp được gì cho Kiều Nghệ, sau khi nghe cô hỏi thì thành thật trả lời: "Đã khôi phục gần xong rồi."
"Vậy à... Vậy anh có thể tấn công tôi không?"
"Cái gì cơ?" Trương Đình cực kỳ sợ hãi: "Không không không, tôi không thể làm loại chuyện này được!"
"À, anh đừng hiểu lầm." Kiều Nghệ biết mình nói chưa chính xác lắm, đã dọa anh trai này sợ hãi: "Tôi vừa giúp các anh đánh chết Tạ Chấn Kiệt, anh còn nhớ không?"
"Tôi nhớ."
"Lúc đánh nhau với Tạ Chấn Kiệt, tôi mơ hồ cảm thấy mình đã chạm đến thời cơ đột phá, cho nên tôi muốn nhờ anh thử dùng lực tinh thần tấn công tôi." Kiều Nghệ dừng một lát: "Anh đừng sợ, tôi không sao đâu."
Nói thế nào cô cũng là dị năng giả cấp 7, nếu như bị dị năng giả cấp 6 như Trương Đình đánh bại, chẳng phải là rất mất mặt sao? Cho dù hổ mẹ không phản ứng thì cây non mini cũng sẽ cười nhạo cô! Kiều Nghệ sẽ không để nó có cơ hội này!
Trương Đình nghe xong thì tâm trạng căng thẳng cũng dịu lại, anh ta cũng muốn giúp Kiều Nghệ chuyện này, nhưng vẫn lo lắng hỏi: "Thật sự không sao chứ?"