Chương 769: Theo dõi (4)
Anh ta biết Kiều Nghệ là bạn gái của Thẩm Chi Hủ, người đàn ông đó kinh khủng như vậy... Anh ta không thể trêu vào!
"Đừng sợ, không sao đâu." Kiều Nghệ trấn an anh ta: "Lát nữa anh cứ đánh hết sức, xem có thể đánh tan tấm chắn phòng ngự của tôi hay không nhé."
"Được." Trương Đình gật gật đầu, anh ta suy nghĩ rồi vẫn không nhịn được hỏi: "Tôi đánh liều hỏi một câu, cô là dị năng gì?"
Dị năng của Kiều Nghệ giống dị năng tàng hình, nhưng anh ta cảm thấy không phải.
"Dị năng của tôi ư?" Kiều Nghệ sờ cằm: "Thật ra tôi cũng không biết nó gọi là gì, tôi đặt cho nó một cái tên là dị năng ngăn cách."
Dị năng ngăn cách?
Trương Đình nhíu nhíu mày, tuy là không hiểu nhưng cũng lịch sự không tiếp tục hỏi nữa: "Bây giờ bắt đầu luôn hả?"
"Vâng."
Kiều Nghệ bảo hổ mẹ và cây non mini rời đi, cô cũng lùi về sau ba mét, tâm niệm vừa động, một tấm chắn khổng lồ lập tức bảo phủ cả người cô lại, trong mắt người ở bên ngoài thì cô như đột nhiên biến mất.
"Tôi chuẩn bị xong rồi, anh bắt đầu đi!"
"Được."
Hơi thở của Trương Đình trầm xuống, như Kiều Nghệ nói, anh ta huy động dị năng toàn thân và phóng thích lực tấn công mạnh nhất của mình.
Chỉ nghe bịch một tiếng, đòn tấn công vô hình đánh vào tấm chắn, dư âm của dị năng đẩy lùi mấy dị năng giả ở gần.
"Này, sao tôi có cảm giác Trương Đình mạnh hơn nhỉ?"
"Tôi cũng cảm thấy vậy, chắc chẳng bao lâu nữa Trương Đình cũng tiến vào hàng ngũ cấp 7 thôi."
"Mộ Mộ, tôi cũng phải nỗ lực!"
"Tôi cũng thế!"
Vào thời khắc đòn tấn công của Trương Đình rơi vào tấm chắn của Kiều Nghệ, cô lại lần nữa cảm thấy thời cơ đột phá. Cô mặc kệ tình hình lúc này như thế nào mà khoanh chân ngồi xuống, thu hồi tấm chắn phóng thích ra bên ngoài lại và đắm chìm trong cảm giác kỳ diệu đó.
Trương Đình tiêu hao hơn phân nửa dị năng nên có hơi vô lực ngồi xổm xuống, thấy Kiều Nghệ không sao, anh ta mới thở ra một hơi.
Cây non mini nhìn hổ trắng nhỏ, lại nhìn người đàn ông tên là Trương Đình, nó suy nghĩ rồi đi qua chủ động giao lưu với anh ta.
[Anh vẫn ổn chứ?]
Con người Trương Đình co lại, có hơi kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cây non mini đang dùng chữ nghĩa giao lưu với mình.
"Mi... Biết chữ hả?"
Trương Đình chỉ biết là Thẩm Chi Hủ có nuôi một gốc thực vật biến dị cấp 8, nhưng không biết cái gốc thực vật biến dị này lại có thể giao lưu với con người, hơn nữa còn biết ghép chữ!
Điều này hoàn toàn đổi mới thế giới quan của Trương Đình, sửng sốt thật lâu cũng không phản ứng được.
Cây non mini thấy dáng vẻ “chưa trải sự đời” này của Trương Đình thì vô thức muốn bĩu môi, song ý thức được lúc này mình không có miệng chỉ có thể rung lá cây để biểu đạt cảm xúc của mình.
[Cây nhưng là cây có văn hóa!]
[Tôi còn có tên là Kiều Thụ!]
He he he, đây là tên mà hổ trắng nhỏ đặt cho tôi đó.
Cây thích!
Kiều, Kiều Thụ?
Trương Đình hơi sửng sốt, vô thức nhìn về phía Kiều Nghệ.
Gốc thực vật biến dị này họ Kiều chứ không phải họ Thẩm, có phải chứng tỏ... thật ra thực vật biến dị này là Kiều Nghệ nuôi ư?
Cảm xúc của Trương Đình thay đổi rất nhanh, ngoài mặt lộ ra nụ cười lịch sự.
"Chào Kiều Thụ, ta là Trương Đình."
[Cây biết rồi.]
[Chờ thần chết trở về đã.]
[Tôi bảo anh ấy cho anh tinh hạch để bổ sung dị năng.]
"Thần chết... Là ai?"
Cây non mini: "!"
Tiêu rồi! Để lộ tên gọi của thần chết rồi!
Cây non mini vội vàng đáp lại.
[Không được kể những gì chúng ta vừa nói cho Thẩm Chi Hủ đâu nhé!]
Trương Đình: "..."
Chậc, hình như anh ta đã biết thần chết là chỉ người nào rồi.
Thấy cây non mini trông có vẻ hung dữ, anh ta cũng không dám thách thức ranh giới cuối cùng của nó, nói: "Được, ta không nói đâu."
[Ừ]
[Anh là người tốt.]
[Tôi sẽ bảo Thẩm Chi Hủ cho anh tinh hạch.]
He he he, dù sao tinh hạch cũng không phải của tôi nên tôi không đau lòng đâu.
Trương Đình thấy thế thì vội vàng xua tay muốn từ chối, giây tiếp theo, một luồng khí mạnh mẽ cấp 8 ùn ùn kéo đến, hô hấp của anh ta bỗng nhiên trì trệ.
"A!"
"Cuối cùng tôi cũng đột phá rồi!"
Theo tiếng hét vui mừng của Kiều Nghệ, đám Thẩm Chi Hủ họ cũng thắng lợi trở về.
"Ngao Ngao, chúc mừng."
"Ôi, Người đẹp ốm yếu, các anh về rồi!"
"Tiểu Nghệ lợi hại quá, cấp 8 rồi." Cố Hựu Kỳ cười híp mắt chúc mừng.
Kiều Nghệ mỉm cười ngại ngùng, sau đó nhớ ra gì đó mới nhìn lại phía Trương Đình: "Cảm ơn anh!"
"Không cần cảm ơn, chỉ là tiện tay thôi mà."
Kiều Nghệ lại không nghĩ như vậy, người ta tiêu hao hết dị năng để giúp đỡ mình, sao có thể là tiện tay được chứ?
Phải biết rằng, sau khi tiêu hao hết dị năng thì thân thể sẽ rất khó chịu!
Kiều Nghệ nghĩ như vậy nên nhìn về phía Người đẹp ốm yếu với đôi mắt mong chờ.
Biết ý của cô nên Thẩm Chi Hủ ung dung lấy ra một viên tinh hạch không thuộc tính cấp 7 đưa cho Trương Đình.
"Không không không, tôi không thể nhận được." Trương Đình cuống quít xua tay.
Thẩm Chi Hủ không cho anh ta cơ hội từ chối, ném vào trong ngực của anh ta.
Lúc này Cố Hựu Kỳ cũng cười híp mắt đi tới: "Trương Đình nhận lấy đi, không cần khách sáo với họ đâu."
Thấy Cố Hựu Kỳ cũng nói như vậy, anh ta cũng chỉ đành nhận lấy tinh hạch, bàn tay cầm tinh hạch cũng hơi run rẩy.
Tinh hạch cấp 7 đó, ông trùm Thẩm Chi Hủ này thật đúng là hào phóng.
"Người đẹp ốm yếu, vừa nãy các anh làm gì vậy?" Khi hỏi Kiều Nghệ còn chú ý tới hàng trăm người cả nam cả nữ xanh xao vàng vọt đi theo phía sau bọn họ, mặc dù sắc mặt của họ không giống nhau, nhưng có thể cảm nhận được sự vui mừng khôn xiết toát ra trên người bọn họ.
Những người này đến từ đâu vậy?
Kiều Nghệ tò mò quan sát những người này.
Thẩm Chi Hủ kể đơn giản về chuyện xảy ra sau khi bọn anh rời đi.
Kiều Nghệ nghe xong thì càng căm ghét căn cứ Thần Quyến sâu sắc hơn, cũng may lúc này căn cứ Thần Quyến đã bị phá hủy, sẽ không còn người sống sót bị chúng hãm hại nữa!
Những dị năng giả được cứu ra cũng biết điều đó, cảm nhận được sự tự do đã mất từ
lâu, lúc này mới cảm giác thật sự đã thoát ra được!